/5)
Uyển Tình bị nghẹn, nghĩ rằng chính mình quả thật không biết hàng. Thế nhưng nghĩ đến trong tích tắc đó ném Đỗ Thiến, vẫn rất thích. Cho dù biết giá trị bao nhiêu cô vẫn sẽ ném!
Thiên Tuyết về nhà, lập tức cáo trạng với Mục Thiên Dương. Mà Mục Thiên Dương đang ở thành phố C, hai người nói chuyện qua điện thoại. Vừa nghe đến phỉ thúy, lông mày Mục Thiên Dương liền nhíu lại: “Giám đốc Đỗ thật sự là bỏ được, không nói tăng tới ba trăm ngàn, tới năm trăm ngàn, cũng sẽ bị tranh mua.”
“A?” Thiên Tuyết kinh hô: “Em đoán một trăm ngàn, còn tưởng rằng như vậy là đắt!”
“Đó vốn là của ông nội, bởi vì giám đốc Đỗ tìm quà tặng cho mẹ Uyển Tình, anh nhìn mặt mũi của Uyển Tình, để cho ông nội sang tay ông ta.”
“Vậy chúng ta mua trở về!” Thiên Tuyết tài đại khí thô nói.
“Tất nhiên là phải mua trở về!” Mục Thiên Dương nói: “Sớm hay muộn gì anh cũng sẽ dùng giá gốc thậm chí là thấp hơn so với giá gốc để mua trở về! Lúc đầu chính là nhìn mặt mũi Uyển Tình, nếu không ông ta lấy một tỷ đến chúng ta cũng sẽ không bán, hiện tại lại có thể khi dễ trên đầu Uyển Tình, thật nghĩ rằng sau lưng cô ấy không có người sao?”
Thiên Tuyết bị hoảng sợ, nghĩ rằng người này thật sự bị chọc giận, khuyên nhủ: “Được rồi, Uyển Tình không có việc gì. Uyển Tình cũng không phải con cừu nhỏ, ngay cả anh cũng không sợ, những người khác làm sao có thể bắt nạt cô ấy?”
“Ừ.” Mục Thiên Dương nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793907/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.