“Con biết cái gì!” Đỗ Viễn Minh giận dữ.
Người đã chết, ném vài thứ đi vốn là bình thường, nhưng ông và Từ Khả Vi khác, lập tức xử lý sạch sẽ, thật giống như đuổi người khác đi, để cho Uyển Tình tự xử thì thế nào, ông sợ Uyển Tình nghĩ nhiều, không nghĩ tới co gái của mình lại tới cản trở, Đỗ Viễn Minh tức giận muốn đánh người.
Đỗ Thiến tức giận nhảy dựng lên: “Ba đưa cho mẹ cô ta cái gì, còn mẹ con thì sao? Mẹ con đã chết nhiều năm như vậy, ba để lại cho bà ấy được bao nhiêu? Hiện tại trong cái nhà này, còn có hình bóng của mẹ con sao?”
Mẹ của cô đi rồi, Đỗ Viễn Minh cũng đã thương tâm nhiều năm, hiện giờ bị cô nói như thế, chế giễu giống như ông vô tình vô nghĩa, đuôi mắt ông sáng lên như muốn nứt ra: “Con... con cút về phòng cho ba1”
Một người đã chết mười mấy năm, một người mới chết vài ngày, còn có gì đó ở đây sao, đó là vì sao? Lại nói năm trước cưới Từ Khả Vi vào cửa, tự nhiên không thể nói chuyện gì đó khiến người ta ngột ngạt...
Đỗ Viễn Minh đau lòng, người con gái ông tự mình nuôi lớn, sao lại không thể thông cảm cho ông, cả ngày chỉ khiến ông ngột ngạt...
Lúc này, càng thêm buồn bã.
Đỗ Thiến xoay người vọt vào phòng Uyển Tình, Uyn Tình và Đỗ Viễn Minh giật mình, vội vàng chạy tới, thấy cô cầm hộp châu báu trên giường, mở ra, nhìn thấy phỉ thúy lưu quang dật thải, cô tức giận đến mức toàn thân phát run:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793904/chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.