“Vậy em với anh em mượn!” Mục Thiên Thành nhìn thoáng qua Mục ThiênDương: “Nếu không thì gọi anh ấy đưa cho em, dù sao anh ấy cũng cótiền!”
“Chính anh lại không tiễn em!” Thiên Tuyết nói: “Anh có thểkhông so với em cùng đi? Em còn chưa phát ra tiền tài, dáng vẻ khônggiống như anh? Anh mới trước đây còn gạt em, thương cảm là được? Để anhem hủy việc chia hoa hồng công ty cho anh, sau đó chờ hội quán leo núicủa anh đóng cửa, em liền tin là anh lâm vào đường cungf1”
Mục Thiên Thành nghẹn lời, buồn bực.
Mục Thiên Dương cười rộ lên: “Cô nương nhà chúng ta không thể lừa dối được.”
Thiên Tuyết chân chó mà nói: “Đúng! Về sau con gái của anh em và UyểnTình, nhất định là một cô bé đáng yêu,người nào cũng không nỡ lừa dối.”
“Um...” Mục Thiên Dương thích nghe cái này: “Đó là tất nhiên.”
Mục Thiên Thành trả thù Thiên Tuyết: “Con gái đều là phải gả ra ngoài! Em nguyền rủa con gái của anh không dả được!”
Mục Thiên Dương lại xoắn xuýt, con gái cũng bị tiểu tử nhà người ta bắt cóc! Cái này đúng là không thể chịu được nữa! Làm sao bây giờ, làm saobây giờ? Con gái của anh và Uyển Tình, nhưng con gái lại bị tiểu tử nàođó lừa gạt...
Thiên Tuyết đá Mục Thiên Thành, anh dùng lời nói đáptrả em, em liền dùng hành động trả thù anh! Cô hừ nói: “Con gái của anhcả, đương nhiên hẳn là khó gả ra được! Nhưng anh cả có thể dạy nó hungtàn một chút, nhìn thấy con trai nhà nào tốt, liền bắt lấy”
Anh đi!Mục Thiên Thành thiếu chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793872/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.