Buổi chiều thứ năm ăn cơm tối xong, Uyển Tình đang chuẩn bị đến lớp,nhận được điện thoại của Quản Vận Phương hỏi: “Đêm nay cháu có qua đâykhông?”
Uyển Tình sửng sốt, cười nói: “Mấy ngày hôm trước mới qua, hôm nay cháu không đến ạ, quấy rầy mọi người, ngại quá...”
“Có gì mà ngại! Dì ở đây không quen ai, mỗi ngày lại chăm sóc Hạo Nhiên, chỉ chờ cháu đến giải tỏa nỗi buồn.”
“Vâng... một lát nữa cháu đến.” Uyển Tình cúp điện thoại, nói với Thiên Tuyết: “Dì bảo mình qua...”
Thiên Tuyết cũng chuẩn bị lát nữa đi tìm Mục Thiên Dương,, lịa nói:“Cậu đi đi, mình nghĩ, cậu tránh việc xui xẻo thúc giục, không bằng tìmcơ hội nói rõ ràng với anh ấy.”
Từ khi Quản Hạo Nhiên xảy ra tainạn, cô liền gọi người ta là “Thúc giục xui xẻo”, Uyển Tình nghe cũngbất đắc dĩ. Thật ra, Thiên Tuyết không chỉ vì nguyên nhân này mới gọingười ta là “thúc giục xui xẻo”, cũng bởi vì anh ta thất bại khi chốnglại anh của Thiên Tuyết, yêu Uyển Tình cũng không có kết quả, nên mớigọi như thế.
“Mình đã nói qua rồi.” Uyển Tình nói.
“Vậy thì lạinói đi? Lần trước là bao lâu rồi hả? Gần đây cậu thường xuyên xuất hiện, anh ta nghĩ cậu đã thay đổi thì sao?” Thiên Tuyết ngừng lại, yếu kémnói: “Lại nói ngày đó mình còn gây phiền cho cậu..”
Uyển Tình liếc cô một cái: “Về sau bình tĩnh một chút, không có ngày lại hại chính mình.”
“Mình đối với chuyện của mình rất bình tĩnh. Chỉ có chuyện của các cậu, mình sợ có trắc trở... mình đã có tâm lý bóng đen với chuyện các cậucãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793870/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.