“Lúc ở trên lầu?” Mục Thiên Dương sửng sốt, “Khó trách em lâu như vậy mới đến trường học, hại anh lo lắng gần chết! Em sẽ không từ tầng 17 đi xuống, sau đó lại đi trở về trường học chứ?”
“Em là vậy.”
“Em——” Mục Thiên Dương trừng lớn mắt, “Em thật đúng là làm ra được!”
Uyển Tình miệng một biển: “Còn không phải anh......”
“Anh lại không trách em......” Mục Thiên Dương thấy biểu tình ủy khuất này của cô, liền đau lòng, đưa tay ôm lấy hai chân cô, “Đi lâu như vậy, chân chắc rất đau?” Nói xong liền nắm chân nhỏ của cô.
Uyển Tình cười khanh khách, lại sợ người nghe thấy, vội vàng che miệng lại: “Đã lâu như vậy, sớm không đau.”
Mục Thiên Dương cũng rất tự trách, càng không ngừng mát xa lòng bàn chân của cô: “Lần đó là anh không tốt, em chớ có trách anh.”
“Không trách anh.” Uyển Tình thấp giọng nói.
“Về sau anh lại chọc giận em không vui, em không cần tự mình chạy, đuổi anh đi! Một mình em ra ngoài, xảy ra chuyện làm sao bây giờ?”
Uyển Tình nhìn anh, trống nghiêm mặt giáp nói: “Anh nổi giận lên, còn nhớ rõ ngụ ở này đó a? Đến lúc đó anh nhất định nói: ‘ đây là ta địa phương, dựa vào cái gì muốn ta đi? Nên cổn ngươi! ’”
“Anh......” Mục Thiên Dương cứng lại, cái này thật đúng là giống tính cách của anh. Anh chột dạ cúi đầu, suy nghĩ nửa ngày, bất đắc dĩ nói, “Vậy em lấy nhu thắng cương đi. Em hôn anh, anh liền thoải mái.”
“Nghĩ đến đắc ý! Anh không đúng, còn muốn em hôn anh?”
“Anh đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793855/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.