Uyển Tình vừa thấy Thiên Tuyết bọn họ vào cửa, nhịn không được co rúmlại, yên lặng nhích lại chỗ tối, lại nhích lại càng gần, chỉ sợ MụcThiên Dương đến nói chuyện với cô (biết rõ không có khả năng, nhưng màchỉ sợ),cũng sợ Đỗ Viễn Minh đột nhiên kêu cô đi nhận thức.
Trướccông chúng, cô không thể đối mặt với người Mục gia. Từ Khả Vy căn bảnkhông biết cô quen biết bọn họ, cô phải làm sao bây giờ? Làm bộ nhưkhông biết? Vậy sẽ làm tổn thương lòng của đối phương! Thiên Tuyết độtnhiên đi lại đây, cô tránh không kịp, đành phải hỏi: “Cậu chạy nhanh như vậy làm gì?”
Thiên Tuyết vỗ vỗ ngực, quay đầu nhìn hướng Từ Khả Vy: “Mẹ cậu nhận ra tớ, ô ô…..Tớ rất căng thẳng!”
“Còn nói nữa.” Uyển Tình chau mày lại, “Cậu tới làm gì? Hiện tại tớ phải nói với mẹ như thế nào?”
“Thực xin lỗi. Tớ chỉ muốn đến góp vui mà thôi, không nghĩ tới chuyện này.”
“Không có việc gì.” Uyển Tình thở dài, đã đến đây, cũng không thể quáicô. Cô vòng đầu nhìn qua nhìn lại, đã đại khái có phương pháp ứng phó,“Anh và ông nội cậu trăm ngàn lần đừng tới đây.”
“Yên tâm đi, có bọn họ sao tớ có thể nhàn.”
“…….” Cậu còn biết nói cậu nhàn!
Hai người trò truyện, lại có người đến gần, trưởng phòng này, là contrai của ông tổng, cháu trai của tướng quân, nhân viên nhà nước, ngườigiàu có, đủ thể loại người tới. Khoảng 10 phút, xung quanh các cô liềncó đông nghịt người vây quanh.
Uyển Tình ứng phó loại trường hợp này không tốt, may mà có Thiên Tuyết tiếp đón mỗi người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793810/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.