“Vì sao lại giống của anh?” Mục Thiên Dương không quan tâm đến vấn đề thứ nhất hay là thứ hai!
Uyển Tình cắn cắn môi, mặt xoắn xuýt không nói lời nào.
“Uyển Tình...” Mục Thiên Dương dịu dàng nhìn cô.
Cô không được tự nhiên nói: “Em chỉ thuận tay, làm nhiều thêm một chiếc thôi...”
“Đáp án này thật đáng ghét!” Mục Thiên Dương không chút khách khí phê bình.
Uyển Tình nuốt nước bọt, mất hứng nói: “Không cần anh thích...”
Mục Thiên Dương khuất phục ngay lập tức: “Được, được, anh không đúng! Anh bới móc!” Nói xong kéo tay cô: “Cái này chỉ có thể để em mang,không dị nghị gì chứ? Anh không thể chịu nổi nếu em đưa cái này chongười khác.”
Uyển Tình liếc anh một cái, không nói gì.
Nếu không phản đối, đó chính là đồng ý rồi. Anh cười, không nói hai lời liền đeo cho cô. Không cần đoán, lớn nhỏ vừa vặn!
Nắm tay cô, nhìn một đôi vòng tơ hồng, anh nâng tay lên trước cằm của cô, bốn mắt nhìn nhau.
“Uyển Tình...” Âm thanh của anh khàn khàn: “Đây là món quà tốt nhất.”
Uyển Tình run tay lên, có chút nhớ nhung muốn lùi bước.
Anh mạnh mẽ nắm chặt tay cô, nghiêng người ngậm chặt môi của cô, dịu dàng hôn.
Mười phút sau, vẻ mặt của hai người bình thường đi vào phòng khách.Thiên Tuyết ngồi trên ghế sofa đọc sách, nghe thấy tiếng liền ngẩng đầulên, giơ sách trong tay lên: “Khuya hôm trước nói đi trả sách, là quyểnnày đi?”
“Ách...” Uyển Tình ngừng lại: “Mình quên không mang thẻ mượn sách rồi.”
“Trả sách đâu cần thẻ!”
“Ách...”
“Em đi đâu hôm đấy?”
Mục Thiên Dương nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793801/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.