Trong lòng Chu Linh tràn đầy vui mừng, nhích thân thể, hai luồng đẫy đã kia sinh động đến mức nào, nhưng cô không vội quyến rũ, nhàn nhã đứng lên cầm theo tách cà phê của mình, nhấp qua một ngụm nói: “Các cô ấy rất được, xem ra rất dịu dàng.”
Mục Thiên Dương nghĩ thầm: bên trong cô ta chắc là chứa không biết bao nhiêu silicon? Nếu ngủ mà nằm sấp, chắc sẽ không gặp chuyện không may gì chứ? Vẫn là Uyển Tình tốt nhất, vô cùng tự nhiên, xúc cảm rất tuyệt, lớn nhỏ vừa phải, đầy đủ cho anh dùng một tay nắm giữ. Nhớ lại, anh càng tươi cười, Chu Linh thấy thế rất kích động, cả người lập tức ngồi cạnh.
Mục Thiên Dương lập tức lên tiếng: “Cô Chu là diễn viên sao?” Em gái cô! Uyển Tình vẫn ở bên kia, cô ngồi đây làm gì? Tin lão đây phế cô không?
Chu Linh ngớ ra một phen, không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngồi xuống ngay bên cạnh anh, nửa người nghiêng về phía anh, đè ép hai bên no đủ kia xuống, theo góc độ của anh có thế nhìn thấy rõ ràng, chỉ cần anh đồng ý nhìn mà thôi.
“Đúng, thế nhưng danh tiếng của tôi không lớn lắm.” Tiểu minh tinh cần tìm kim chủ cho mình, cầu xin anh hãy bao nuôi tôi đi!
“Cô Chu khiêm tốn rồi!” Mục Thiên Dương nói: “Không biết cô Chu đã diễn bộ phim điện ảnh nào?”
“Ách... tôi diễn phim truyền hình.” Muốn ở trên màn hình lớn, nào có đơn giản như thế? Không có hành động, không có phòng vé kêu gọi, không ai nâng đỡ... Kia là không thể! Trước tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793778/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.