“Còn kế hoạch công tác gì? Kế hoạch kết hôn trước!" Mục lão gia đột nhiên nghiêm nghị lại, "Cháu và anh họ cháu đến cùng cũng không giống nhau, năm đó thả cháu ra ngoài, bác ngoại cháu đã muốn bất mãn với ông!"
Mục Thiên Thành ngẩn ra, lập tức rụt: "Cháu đã biết. " Cha mẹ của anh đều chết hết, là Mục lão gia một tay nuôi nấng, thân thích bên mẹ kia ngược lại không thân. Nhưng bên này giáo dục và sắp xếp cho anh, bên kia đều muốn chỉ trỏ.
Anh đột nhiên phát hiện, đường tình của mình còn nhấp nhô hơn anh họ! Ông nội bên này căn bản không có cách nào khác mở miệng đừng nói, cho dù ông nội đồng ý, bên bà ngoại kia khẳng định còn muốn náo loạn cách mạng, đến lúc đó không biết náo loạn thành cái dạng gì! Nghĩ tới đến liền run lên! Chẳng lẽ chỉ có thể lừa gạt cả đời?
Mục lão gia đột nhiên thương xuân bi thu*: "Ta đã tám mươi tuổi! Cứ mãi đợi một người sao? Ban đầu nghĩ gặp được chắt trai rất dễ dàng, kết quả cháu dâu đều không có dễ như vậy."
* thương xuân bi thu: thành ngữ TQ chỉ sự lo âu, buồn bã.Do sự thay đổi theo mùa, cảnh gây ra đau buồn
Thiên Tuyết vội vàng trấn an ông: "Ông nội còn rất khỏe mạnh. Ông nội sang năm tám mươi, là thọ nha! Nghe ông bà ta nói chúc thọ là chúc chín không chúc mười, nhà chúng ta năm nay có phải làm một cái hay không?"
Uyển Tình nhíu mi, bọn họ sao thảo luận chuyện lập nghiệp sự đến chỗ mình đây? Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793770/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.