Edit: minhhy299
Hai người đứng dậy đi ra ngoài, vẻ mặt xấu hổ.
Thiên Tuyết hỏi: "Anh làm sao biết chúng em ở trong này?"
"Em đoán?"
"Chừng nào thì anh phát hiện?"
"Em đoán?"
Thiên Tuyết nhíu mày, bất mãn nhìn anh một cái, ngang đầu theo dõi mặt anh: "Rất đau phải không?"
Quản Hạo Nhiên đưa tay vuốt vuốt mặt, tức giận nói: "Còn phải không! Để em giải trí?"
"Anh đoán?" Thiên Tuyết đắc ý dào dạt hừ một cái, lôi kéo Uyển Tình trở về.
Uyển Tình thực không nói gì với cô. Cậu còn nói theo đuổi người ta sao, người ta bị đánh, cậu nên lo lắng an ủi, lại còn có thể cố gắng trêu đùa một chút!
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Quản Hạo Nhiên, xấu hổ áy náy nói: "Cậu ấy không phải cố ý!"
Quản Hạo Nhiên ôn hòa cười: "Anh hiểu được."
"Ách, chúng em cũng không phải cố ý. Chúng em...... Chúng em rất sớm là ở chỗ này."
Quản Hạo Nhiên cười bỡn cợt.
Cô xấu hổ lớn, nháy mắt hiểu được, anh là cố ý! Anh nhất định là nhìn thấy các cô trốn ở nơi đó, mới cố ý bước qua.
Cô ảo não thở dài, chạy vào khách sạn. Sớm biết vậy không giải thích, thật là……
Khi lên lầu thì lúc đang ở cầu thang đụng phải Tống Lâm, cô sửng sốt, cúi đầu đi đường vòng. Tống Lâm đột nhiên che ở trước mặt cô, lông mi cô nhíu lại, ngẩng đầu nhìn cô(Tống Lâm).
Tống Lâm oán hận trừng mắt cô, không phục nói: "Cô không xứng với anh ấy!"
Uyển Tình sửng sốt, thản nhiên nói: "Tôi biết." Nói xong không nhìn cô lên lầu.
Thật chẳng hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793739/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.