Quản Vận Phương nhìn thoáng qua, cầm ấm nước đi ra ngoài, nhìn về phía Quản Hạo Nhiên chỉ chỉ cô. Quản Hạo Nhiên liếc, tiếp tục nhìn máy tính, không để ý tới. Chờ Quản Vận Phương đi rồi, hắn mới ngẩn đầu: “Uyển Tình, xem tin điện ảnh không?”
Uyển Tình nói: “Mạng không dây tính lưu lượng.”
“Buổi sáng mượn mạng nhà kế bên.”
Uyển Tình vừa thấy, quả nhiên thấy máy tính hắn cắm một sợi dây nối mạng.
Cô: ………
“Tôi không thích xem phim.” Cô cúi đầu, tiếp tục đọc sách.
Từ Khả Vi vừa vặn đi vào, nghe qua như vậy nhìn thoáng qua Quản Hạo Nhiên, rất là xin lỗi, vội vàng kêu Uyển Tình đi ra ngoài.
“Con như thế nào lại nói chuyện với Hạo Nhiên như vậy?”
Uyển Tình cúi đầu, đá đá xuống đất: “Con và anh ta lại không quen……..”
“Đó là con dì Quản, cũng không phải người xấu, một chút lễ phép cũng không hiểu.” Từ Khả Vi cầm lấy tay đang cầm sách của cô, “Ngày đó là cậu ấy giữ con khi thang máy rơi có biết hay không? Cậu ấy là ân nhân cứu mạng của con! Có người đối với ân nhân của mình như vậy hay sao?”
“A?” Uyển Tình ngẩn đầu, kinh ngạc nhìn bà, lại quay đầu nhìn thoáng qua Quản Hạo Nhiên. Hèn gì, nghe âm thanh hắn nói sao lại quen tai vậy, thật đúng là người cứu cô…….Cô nhất thời không biết làm sao, “Mẹ sao không nói sớm vậy?”
“Mẹ làm sao biết con không nhận ra!” Từ Khả Vi nói, “Ngày đó cậu ấy mua vé xe lửa về trường học! Buổi tối chúng tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793709/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.