Thiên Tuyết và Uyển Tình nghe ông thở dài, có một loại cảm giác ông trời thật ngược. Lại có thể không cho ông có cơ hội làm anh hùng!
"Tiếp theo liền đánh chiến tranh giải phóng, kết quả làm lính truyền tin......" Vẫn là không đụng đến súp cướp!
Thiên Tuyết & Uyển Tình: "......"
"Sau đó Trung Quốc mới thành lập, cảm thấy thiên hạ thái bình, liền dứt khoát đi làm ăn. Về sau chiến tranh Triều Tiên, liền bỏ lỡ." Mục lão gia nói xong, nhìn bọn họ, "Ông nhân sinh không đủ đặc sắc."
"Ở đâu? Ở đâu? Đặc sắc! Đặc sắc!" Thiên Tuyết vội vàng nói.
Mục lão gia kinh ngạc nhìn phía trước, giống như nhớ về chuyện cũ nào đó. Thiên Tuyết và Uyển Tình nhìn ông, cũng không quấy rầy. Sau một lúc lâu, hắn thở dài: "Vẫn là hiện tại tốt, không cần đánh giặc......"
"Yên tâm! Chúng ta uống nước nhớ nguồn!" Thiên Tuyết nói.
Mục lão gia nhịn không được cười lên một tiếng, vỗ vỗ tóc của cô: "Tuy rằng chuyện xưa của ông không thú vị, nhưng ông thấy qua rất nhiều người đều có chuyện xưa thực đặc sắc! Hồi nãy chúng ta đã nói chuyện xưa một Kim lão đại——"
Thiên Tuyết thiếu chút nữa sặc cười, còn "Hồi nãy chúng ta", ông nghĩ ông đang kể chuyện cổ tích sao, nói xong còn một đổi một?
Uyển Tình cũng nhịn không được nở một nụ cười, tiếp theo liền im lặng nghe ông nói.
"Kim lão đại này à, nguyên bản là thổ phỉ, không chuyện ác nào không làm! Bất quá về sau hắn đi giết giặc Nhật, coi như là người tốt."
"Ừ." Thiên Tuyết gật đầu, qua vài giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793648/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.