"Mấy ngày nay thế nào?" Mục Thiên Dương hỏi.
"Rất tốt." Uyển Tình rất nhanh thu lại ảo tưởng dễ vỡ, âm thanh như thường.
"Không gọi điện thoại cho em, em sẽ không coi là mình được giải thoát rồi, tâm tình rất vui đúng không?"
"Không có." Uyển Tình không chút nghĩ ngợi trả lời, "Tôi nhớ anh. Tôi nghĩ, anh vì sao không gọi điện thoại cho tôi."
Mục Thiên Dương sửng sốt, khóe miệng ức chế không được nhếch lên: "Anh biết em ám chỉ. Em đang suy nghĩ, về sau anh chắc cũng không gọi điện thoại cho em? Em đang ngóng trông điều này nhất, đúng hay không?"
"......" Đúng!
"Hừ ~" Mục Thiên Dương cười đến thực sung sướng, cho dù biết rõ cô suy nghĩ, nhưng một câu "Tôi nhớ anh" của cô trước đủ để cho hắn điên cuồng. Hắn chỉ cần nghe ý tứ trên mặt chữ này là tốt rồi, về phần những thứ khác, cô lại chưa nói, hắn coi như không tồn tại.
Uyển Tình không nói lời nào, hai mắt ướt át ngẩng đầu, Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn mình, nhịn không được sửng sốt. Cô lập tức cúi đầu, xé khăn giấy lau nước mắt.
Thiên Tuyết sâu kín thở dài, ôm tiểu thuyết đi lên ban công nhìn, không đã quấy rầy bọn họ.
Mục Thiên Dương nói: "Qua vài ngày anh đính hôn với chị em, khả năng gần đây cũng không có thời gian gọi cho ngươi, vậy tạm thời thả em thoải mái vài ngày đi!"
"Đính hôn......" Đúng vậy, hắn đính hôn với Thải Nghiên, cô sao đã quên chuyện này được?
Mục Thiên Dương nghe cô thấp giọng lẩm bẩm, trong lòng giật mình. Cô để ý sao? Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793626/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.