Mục Thiên Thành nhìn thấy cô, kích động ngoắc tay: "Chị dâu nhỏ mau tới mau tới! Em đều muốn chết đói!"
Uyển Tình bước qua, hai mắt hắn tỏa sáng nhìn cô: "Chị dâu nhỏ, em thật sùng bái chị!"
"Sùng bái cái gì?" Uyển Tình kỳ quái hỏi.
"Hắc hắc!" Mục Thiên Thành thần bí hề hề cười, quay đầu hơi nhướng mi về phía Thiên Tuyết, hai anh em vừa cười có ngã trái ngã phải.
Uyển Tình buồn bực nhíu mày, nghĩ rằng rốt cuộc các người không nói.
Mục Thiên Dương đi tới, Thiên Thành và Thiên Tuyết lập tức câm miệng. Mục Thiên Dương đi đến bên người Uyển Tình ngồi xuống, hỏi: "Sao không ăn cơm?"
"Bọn họ cũng chưa ăn."
Mục Thiên Dương trừng mắt nhìn hai người kia một cái, Mục Thiên Thành lập tức nói: "Chúng em chờ anh mà...... Dương Dương ~"
"Phốc ——" Thiên Tuyết lập tức cười lăn lộn, thiếu chút nữa ngã từ trên xuống.
Mục Thiên Dương trố mắt.
"Ha ha ha ha......" Thiên Tuyết cười đến đập bàn, "Dương Dương...... Phốc ——"
Đầu Uyển Tình đổ mồ hôi lạnh, co cổ, yên lặng bới cơm. Không thấy tôi không thấy tôi Mục Thiên Dương anh xem không thấy tôi......
Mục Thiên Dương rốt cục hiểu được, nhất thời đen mặt, bỗng nhiên vỗ bàn: "Hai người các em muốn chết!"
Uyển Tình sợ tới mức chấn động, nhanh chóng bới cơm, hận không thể chôn mặt vào trong bát.
Thiên Tuyết sặc một chút, vừa khụ vừa nói: "Em...... Cũng không phải em...... Khụ khụ...... Chẳng lẽ không có người gọi anh là Dương Dương sao?"
Mục Thiên Thành cười trộm: "Giống như ông có gọi...... Khi còn nhỏ. Xì ~ khi đó anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793622/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.