Chương trước
Chương sau
Uyển Tình đứng vọt lên, giận không thể át: "Tớ đương nhiên không thấy! Nó bị mẹ tớ nhìn thấy! Cậu...... Cậu hại chết tớ rồi!"
"A......" Nam sinh hoàn toàn ngây người, hắn đây là cái vận khí gì a?
Bởi vì Đinh Uyển Tình nhận được thư tình là trực tiếp ném vào thùng rác, hắn mới nghĩ đến dùng phương pháp này, không cần gói trong phong thư, mà là kẹp trực tiếp ở trong sách cô. Cô nếu nhìn thấy có một tờ giấy ở trong sách, khẳng định sẽ mở ra đến xem đi? Ai biết, cô không thấy được, cư nhiên còn bị mẹ cô nhìn thấy!
Hắn nuốt nuốt nước miếng, hỏi: "Kia...... Cho dù không thấy, cậu...... Cậu có đồng ý không?"
Còn hỏi cô có đồng ý hay không? Uyển Tình phát hỏa: "Tớ không muốn!"
Thoáng chốc, toàn bộ người ở gần đó đều nhìn bọn họ. Một lát sau, có nam sinh ồn ào: "Ngụy Lâm Thư, cậu rốt cục thổ lộ sao?"
Nam sinh mặt đỏ lên, tức giận nhìn Uyển Tình: "Cho dù không đồng ý cũng dừng hét lên chứ?" Nói xong bước đi.
Uyển Tình so với hắn càng tức giận, vỗ bàn ngồi xuống, vùi đầu khóc lên. Xong đời. Mục Thiên Dương tối hôm qua không phát hỏa, có thể hay không hôm nay xử cô?
Tan học, Uyển Tình liền không ngừng chạy vội ra bên ngoài. Mới ra cửa trường, Ngụy Lâm Thư đẩy xe đạp ngăn ở trước mặt cô: "Đinh Uyển Tình ——"
"Cậu còn muốn làm cái gì?" Uyển Tình không kiên nhẫn hỏi.
"Thực xin lỗi." Ngụy Lâm Thư nói. Tuy rằng lúc trước bị cô cự tuyệt thật mất mặt, nhưng hắn suy nghĩ một chút, cần phải hướng cô giải thích."Cái kia...... Tớ không nghĩ tới sẽ bị mẹ cậu nhìn thấy. Nếu bà ấy không hiểu, tớ có thể giúp cậu giải thích, đã nói là tớ giải thích tốt lắm."
"Loại chuyện này cậu không giúp được đâu!" Nếu Mục Thiên Dương nghĩ cô đến trường học luyến ái, không biết sẽ thu thập cô như thế nào.
Ngụy Lâm Thư thần sắc phức tạp nhìn cô: "Tớ...... Tớ không phải hay nói giỡn. Tớ là nói, tớ sẽ giải thích như vậy với mẹ cậu......"
"Cậu đừng quan tâm." Uyển Tình nói, "Sang năm phải thi vào trường đại học tốt, cố gắng đọc sách đi."
Nói xong, cô xoay người bước đi. Ngụy Lâm Thư kéo cô lại: "Vậy sau khi thi vào trường đại học thì sao?"
"Cậu buông tay!" Uyển Tình thét chói tai. Bởi vì cô nhìn thấy xe đối diện ở đường cái, là A Thành tới đón cô. Cô cuống quít bỏ Ngụy Lâm Thư ra, vội vội vàng vàng chạy tới, dùng sức mở cửa xe ghế phụ lái.
A Thành quay cửa kính xe xuống: "Tiểu thư ——"
"Anh không cần nói cho hắn!" Uyển Tình vội la lên, "Kia chỉ là bạn cùng lớp học, không có gì ——"
A Thành ngơ ngác nhìn cô, một lát sau quay đầu ra phía sau.
Uyển Tình chấn động, nhìn theo hắn, thấy Mục Thiên Dương ôm ngực ngồi ở chỗ kia, vênh váo hung hăng. Cô thở hốc vì kinh ngạc, thiếu chút nữa bị dọa ngất.
"Đinh Uyển Tình ——" Ngụy Lâm Thư đuổi theo, thấy chiếc xe xa hoa có rèm che, nghi hoặc hỏi, "Cậu đang làm cái gì?"
"Cùng cậu không quan hệ!" Uyển Tình giận dữ một tiếng, đi xuống phía sau ngồi vào.
Chỉ có trong nháy mắt, Ngụy Lâm Thư thấy Mục Thiên Dương ngồi ở bên trong. Mục Thiên Dương lạnh lùng nhìn hắn một cái, làm hắn sợ tới mức không thể động đậy. Còn không có phản ứng lại, xe đã chạy đi rồi.
Kỳ quái. Đinh Uyển Tình trong nhà không phải rất nghèo? Mẹ cô sinh bệnh không có tiền phẫu thuật, lão sư còn gọi bạn học quyên tiền giúp đỡ, như thế nào có xe tốt như vậy tới đón cô?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.