Từ Khả Vi lôi kéo góc áo của cô nhìn ngắm, dù sao cũng đã từng là phu nhân nhà giàu có, chất liệu như thế nào chỉ một chút là có thể cảm thụ được.
"Rất mắc đi?"
"Không...... Không có mắc......" Uyển Tình không biết như thế nào giải thích, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Từ Khả Vi liếc nhìn cô một cái, hỏi: "Ba con mua?"
Uyển Tình ngẩn ngơ, đột nhiên nhớ tới cô còn có một người ba! Cô không biết nên phản ứng ra sao, cứng ngắc gật đầu: "Dạ, ba ba mua…" Nói xong, cô rất muốn khóc. Ba ba đã bán cô, sao có thể sẽ mua quần áo cho cô?
Từ Khả Vi thu tay lại, sắc mặt đạm mạc: "Ít nhất hắn đối với con vẫn còn tốt."
"Mẹ......" Uyển Tình không biết nên khuyên bà như thế nào.
Từ Khả Vi cười cười, hỏi: "Các ngươi hiện tại có thường xuyên gặp mặt không?"
Uyển Tình lắc đầu: "Không có. Mẹ con kia sao có thể đồng ý? Bọn họ ước gì chúng ta chết đi đó."
Từ Khả Vi hừ lạnh một tiếng, đột nhiên tức giận đến xương sườn phát đau. Uyển Tình thấy bà sắc mặt trắng bệch, vội la lên: "Mẹ! Người làm sao vậy? Người đừng vội, chúng ta không nói tới bọn họ!"
Cô vội vàng đem gọi y tá tới, y tá cùng bác sĩ một trận bận rộn, mới làm cho Từ Khả Vi qua cơn nguy hiểm.
Uyển Tình gấp đến độ khóc lên: "Đều là con không tốt, con không nên khơi dậy chuyện thương tâm của mẹ......"
"Không có việc gì. Con không khóc, mẹ sẽ không thương tâm." Từ Khả Vi suy yếu nói.
"Được, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793506/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.