Tính tiền xong, hai người đi ra khỏi trung tâm mua sắm, Mục Thiên Dương nói: "Mẹ cô tỉnh lại rồi."
Uyển Tình quay qua nhìn hắn: "Vậy… Tôi có thể hay không…"
Mục Thiên Dương cúi đầu ở bên cổ cô hít hà, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ đồng ý nếu cô đi về ăn cơm trưa! Hai giờ về, thời gian còn rất dài đúng không?"
Uyển Tình vội vàng nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử trên tay mình, mười một giờ...... Chỉ cón ba giờ nữa, ngồi xe qua lại trì hoãn thời gian cũng không còn bao lâu.
"Có thể hay không"
Mục Thiên Dương giận tái mặt, cả giận nói: "Cô cho là cô có thể cò kè mặc cả sao? Nếu không phải tôi đang vui, cô nghĩ rằng tôi sẽ nói cho cô biết là bà ta đã tỉnh sao?! Đừng được voi đòi tiên!"
"Vâng!" Uyển Tình lập tức nói, "Tôi nhất định sẽ trở về đúng giờ!"
Mục Thiên Dương hừ nhẹ một tiếng, nói với A Thành: "Đưa cô ta đi đi! Đúng giờ trở về!"
Uyển Tình nhìn cái bóng của mình trên cửa kính xe, trên cổ còn lưu lại vết hôn của hai ngày trước. Cô lấy tay che kín lại, tuyệt đối không thể bị mẹ nhìn thấy! Nghĩ nghĩ, cô nói với A Thành: "Anh đưa tôi về nhà trước." Nói xong báo địa chỉ nhà mình.
A Thành từ trong kính chiếu hậu nhìn cô một cái: "Tổng giám đốc bảo ta đưa cô đến bệnh viện."
"Tôi phải thay quần áo!" Uyển Tình kêu to.
A Thành do dự một chút, tay sờ di động, muốn hỏi Mục Thiên Dương một chút.
Uyển Tình sợ Mục Thiên Dương không đồng ý, lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/251308/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.