Thiên Tuyết tức giận đến lỗ mũi nhìn trời. Không nghe lời em nói, chịu thiệt ngay trước mắt!
Mục Thiên Dương hỏi Uyển Tình: "Em sao?"
"Nghe các người." Uyển Tình ít dùng đầu óc tự hỏi đã nói ra những lời này.
Mục Thiên Dương nhất thời sinh ra một loại cảm giác vô lực, vòng tay siết eo nhỏ thật chặt: "Vậy đi ăn cơm trước!"
Thiên Tuyết chép chép miệng: "Em muốn xem phim......" Đại ca anh có biết xem phim dễ dàng nhất điều tiết không khí hay không, dễ dàng bồi dưỡng cảm tình nhất a!
"Muốn ăn cái gì?" Mục Thiên Dương hỏi ngay sau đó.
Thiên Tuyết đã muốn tức giận đến tốn hơi thừa lời, hừ hừ...... Anh có thể lại không nhìn em một chút! Cô bi phẫn nhìn về phía ngoài cửa sổ, đón gió rơi lệ. Mặc kệ, dù sao cũng không phải hỏi cô.
Uyển Tình nghi hoặc liếc nhìn cô một cái, nói với Mục Thiên Dương: "Tùy tiện."
Vừa dứt lời, Thiên Tuyết xì một tiếng, Mục Thiên Dương nghe xong thực khó chịu, hỏi cô: "Em cười cái gì?"
"Không có gì." Em cười anh xứng đáng! Sớm nghe em không phải không có việc gì, an bài của cô thật phong phú a? Hiện tại anh muốn đối với người ta tốt, nhưng người ta sẽ không cảm kích, ha ha!
Mục Thiên Dương nhất thời cũng không biết nên ăn cái gì, một loại cảm giác vô lực thật sâu hiện lên trong lòng, làm cho hắn cảm thấy mệt chết đi. Hắn nới lỏng thắt lưng Uyển Tình, nhắm mắt dưỡng thần.
Thiên Tuyết đáy lòng thở dài, đành phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc-lanh-lung/2834268/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.