Mục Thiên Dương cũng cười. Nhìn một cái, có được nụ cười của cô rất đơn giản, đối tốt với cô là được. Chỉ hy vọng, có một ngày cô là chủ động cười với hắn, bởi vì khoái hoạt, bởi vì yêu, không cần mệnh lệnh của hắn.
Mục Thiên Dương kêu Uyển Tình sửa sang lại hành lý, không hề động đến cô. 5 giờ, tự mình lái xe mang cô đi ra ngoài, tìm một nhà hàng yên lặng ăn cơm chiều. Cơm nước xong, mang cô đến cửa hàng độc quyền mua vài bộ quần áo.
Trở lại biệt thự, Thiên Tuyết đến đây, Mục Thiên Dương nhíu mày: "Em tới làm gì?"
Thiên Tuyết gặp Uyển Tình dẫn theo một đống hàng hiệu, thực nói không ra tư vị gì: "Chỉ cho cô đến, không cho phép em đến?! Anh lại mua quần áo cho cô, của em đâu?
" Quần áo của em còn ngại không đủ nhiều?"
"Người con gái nào sẽ ngại quần áo nhiều?"
Mục Thiên Dương sắc mặt trầm xuống: "Em hiện tại chỉ biết tiêu xài? Ngày mai bắt đầu, bớt ăn!" Không thừa dịp 17 tuổi quản giáo tốt, chờ đến thời điểm cô 27 tuổi, tiêu xài thành tánh, đến lúc đó ai dám lấy cô?
"Anh ——" Thiên Tuyết chỉ vào hắn, lại chỉ vào mặt sau Uyển Tình, "Rốt cuộc ai đang tiêu xài a? Anh trọng sắc khinh em!"
Mục Thiên Dương cảnh cáo trừng mắt nhìn cô một cái, trừng đến cô co rụt lại, ủy khuất lui lên sô pha. Mục Thiên Dương ngồi xuống, nói với Uyển Tình: "Cho anh một ly cà phê."
Uyển Tình lo lắng nhìn bọn họ một cái, đặt gói to trên tay lên một góc sô pha, không lên tiếng đi vào phòng bếp.
Thiên Tuyết tò mò cô mua cái gì, muốn đi lấy gói to.
Mục Thiên Dương nói: "Không cho phép chạm vào!"
Thiên Tuyết dừng lại một lát, giận dữ nhào về phía hắn, quyền đầu như mưa đánh vào người hắn: "Hỗn đản! Hỗn đản! Em ghét anh! Em ghét anh!" Rõ ràng trước kia cái gì đều mua cho cô, hiện tại vì một Đinh Uyển Tình cho dù không mua cho cô, còn đối với cô hô to gọi nhỏ, quản đông quản tây.
Mục Thiên Dương đẩy cô ra, không có vẻ mặt không vui, rốt cuộc là em ruột, yêu thương không kịp đây.
"Em tới nơi này làm gì?" Hắn hỏi, "Đều phải đi học, còn chạy tới đây?"
Thiên Tuyết đắc ý ngẩng đầu lên: "Em đoán cô ấy sẽ đến, đương nhiên muốn đến xem a!" Cô đột nhiên thần bí hề hề đi qua, "Anh, ‘ trọng sắc khinh em’ cũng không cho em nói, anh không muốn cho cô ấy biết anh thích cô?"
"Anh ——" mục đại tiểu thư tức giận đến lật bàn, "Mục Thiên Dương! Em ghét anh —— anh đi chết đi!"
"Anh mặc kệ em." Mục Thiên Dương đứng lên, đưa tay dắt Uyển Tình đi, "Chúng ta lên lầu."
"Anh——"
Uyển Tình thấy Thiên tuyết thật sự muốn lật bàn, vội vàng nói: "Tôi vừa vặn hơi đói, tôi cùng anh ăn đi."
Anh em Mục gia sửng sốt, đều nhìn cô. Một lát sau, Mục Thiên Dương hỏi: "Em giúp ai sao?" Cư nhiên vạch trần hắn!
Uyển Tình vô tội, cô lại không có làm cái gì.
Thiên Tuyết cười ha ha: "Cô ấy đương nhiên là giúp em! Đi, Uyển Tình, chúng ta đi ăn cơm!" Nói xong liền nhanh chóng lôi kéo Uyển Tình rời khỏi phòng khách.
Uyển Tình không biết phát sinh chuyện gì, sợ hãi quay đầu nhìn Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương thấy cô ba bước vừa quay đầu lại, tâm tình cũng không kém như vậy, uống cà phê hết, liền đi lên lầu.
Trong nhà ăn, Thiên Tuyết cơm nước xong, nói với Uyển Tình: "Đi, mình muốn nhìn quần áo mới cậu mua!"
Uyển Tình gật đầu, trờ về phòng khách ôm gói to, hai người cùng lên lầu. Thiên Tuyết theo cô đi vào phòng, khẩn cấp lấy quần áo ra, từng kiện từng kiện ném lên giường.
"Như thế nào đều là quần thế?" Thiên Tuyết thất vọng hỏi.
"Anh ấy bảo tớ mua."
Thiên Tuyết suy nghĩ một chút, ánh mắt quét tới quét lui trên dáng người yểu điệu của Uyển Tình, vuốt cằm cười hề hề đến quỷ bí.
"Cậu nhìn cái gì?" Uyển Tình bị cô cười đến sợ hãi.
Thiên Tuyết không đáp hỏi lại: "Anh ấy nói cậu mang quần áo này đi học giáo mặc?"
"Ừ."
Thiên Tuyết cười đến vui vẻ, nói với cô: "Thay cho mình xem hiệu quả!" Phốc! Tâm tư này của anh mình, cô còn không hiểu được sao? Nhất định là sợ Uyển Tình mặc váy, mấy thằng con trai trong trường nhìn chằm chằm cô ấy, cho nên đã kêu cô ấy mặc quần! À, loại sự tình này trong tiểu thuyết viết có nhiều lắm, thực ngây thơ!
Uyển Tình thay quần áo mới, Thiên Tuyết liên tục gật đầu: "Ừ, đẹp mặt, ta cũng phải đi mua!"
Uyển Tình cầm toàn bộ quần áo đều mặc cho cô xem một lần, một lần nữa xếp đồ. Buổi chiều đã sắp xếp một lần, nhưng hiện tại nhiều quần áo mới muốn mang đi như vậy, chỉ có thể sắp xếp một lần nữa.
Thiên Tuyết ở một bên nhìn quần áo của cô, càng xem trong lòng càng chua. Anh thật sự là rất bất công, cùng từ trong bụng mẹ đi ra, còn so ra kém ấm giường! Huống chi, ấm giường này còn không tình nguyện cho hắn ấm giường!
"Uyển Tình, làm tình là cảm giác gì?" Cô đột nhiên hỏi.
Uyển Tình sửng sốt, ngơ ngác nhìn cô. Cô ấy đang hỏi cái gì? Sẽ không là mình nghe lầm đi?
Thiên Tuyết lấy khăn lụa quấn quanh cổ của cô ra, quơ quơ trước mặt cô: "Hỏi cậu đấy!"
"Hỏi, hỏi cái gì?" Làm tình? Nhất định là nghe lầm!
"Hỏi ngươi làm tình cảm giác gì!" Thiên Tuyết cảm thấy khăn quàng cổ bình thường, lại treo lên, ngồi xổm trước mặt cô, "Cậu đã làm nhiều như vậy, liền hào phóng một chút nói cho mình biết đi! Trên sách viết rất khoa trương, cũng không biết là thật hay giả, ta đương nhiên muốn tìm người có kinh nghiệm hỏi một chút! Ai, mình tò mò chuyện này thật lâu, có đôi khi thật muốn tự mình thực nghiệm một chút......"
Uyển Tình vừa sợ vừa quẫn bách, không nghĩ tới một thiên kim tiểu thư dũng cảm như vậy, không được tự nhiên nói: "Không có cảm giác gì......"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]