Uyển Tình không muốn để ý đến cô, cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm. Thiên Tuyết thấy cô không để ý tới mình, cảm giác thật mất mặt, nổi giận đùng đùng bổ nhào tới, kéo tóc cô.
"Cô làm gì vậy?!" Uyển Tình hét to.
"Giáo huấn cô! Hồ ly tinh!" Đẩy Thiên Tuyết ngã trên mặt đất, cả người bổ nhào lên, điên cuồng xé.
Ban đầu, Uyển Tình không dám đánh trả, sau lại bị như thế, cũng nắm lại tóc Thiên Tuyết. Thiên Tuyết đau xót, không thể tin rống to: "Cô cư nhiên dám đánh tôi?!"
"Cô có thể đánh tôi, tôi sao không thể đánh cô?"
"Cô......" Thiên Tuyết tức giận đến phát run, "Cô không được đánh trả!"
Uyển Tình đau đến rống to, nắm chặt nắm tay đánh mạnh lên lưng của nàng.
Đánh cho đến lúc khó phân thắng bại, nghe thấy tiếng hô của Mục Thiên Dương: "Các người đang làm gì vậy?!"
Hai người cứng đờ, vội vàng tách ra.
Mục Thiên Dương nhìn các cô, thở hốc vì kinh ngạc: "Đều đứng lên cho tôi!"
Hai người vội vàng đứng lên, Thiên Tuyết sợ, Uyển Tình càng sợ.
Mục Thiên Dương chỉ vào các cô, ngón tay phát run: "Đều nhìn vào gương cho tôi! Thấy các người thành cái dạng gì!"
Hai người đi đến trước gương, chỉ thấy trong đó có hai bà điên.
"A ——" Thiên Tuyết lập tức che mặt, ba chân bốn cẳng sửa sang lại tóc cùng quần áo.
"Vừa mới đánh cho đã, hiện tại kêu la cái gì?" Mục Thiên Dương phụng phịu, "Thực nên cho người bên ngoài nhìn xem bộ dáng hiện tại của Mục đại tiểu thư!"
Thiên Tuyết thở phì phì, không nói. Uyển Tình cúi đầu, yên lặng lấy tay chải vuốt tóc.
"Nếu anh thấy các người đánh nhau một lần nữa, em cũng đừng muốn Patek Philippe!"
Thiên Tuyết không phục: "Anh sao không nói cô ta——"
"Cô ấy sẽ không." Mục Thiên Dương nhìn chằm chằm đồ trang điểm, trang sức, quần áo...... trên mặt đất. Vung tay lên, "Đều đi làm bài tập đi!" Sau đó kêu người hầu tới thu dọn.
Khi làm bài tập, Thiên Tuyết lại cùng Uyển Tình tranh chổ, làm tức giận Uyển Tình đến ngồi xổm xuống ghế dựa.
Thiên Tuyết không vui, nói với Mục Thiên Dương: "Anh xem cô ta "
"Em còn để tới?" Mục Thiên Dương sẳng giọng trừng cô, "Im lặng một chút! Anh còn phải làm việc, quấy rầy anh, cẩn thận Patek Philippe của em!"
"Em không cần!" Thiên Tuyết bỗng dưng rống to. Cái người này suốt ngày dùng cái đó uy hiếp cô, xem cô giống như con rối.
Mục Thiên Dương nhíu mày: "Được rồi được rồi...... Em nhìn cô ấy không quen, trở về đại trạch đi!"
"Em sẽ nói cho mẹ biết ——" Đinh Uyển Tình mới là ngoại nhân, vì cái gì lại đuổi cô?
"Tùy!" Mục Thiên Dương cũng không vui để ý tới cô.
"A!" Cô tức giận kêu một tiếng, cầm bút lên tiếp tục làm bài. Viết được vài chữ, nhịn không được cầm lấy một quyển sách ném lên đầu Uyển Tình.
Uyển Tình sửng sốt một chút, không để ý tới.
Mục Thiên Dương lắc lắc đầu, cũng chưa nói gì.
Buổi tối khi đi ngủ, Mục Thiên Dương ôm Uyển Tình: "Thiên Tuyết bắt nạt em quá."
"Không thể nào." Uyển Tình nói, "Cô không muốn anh tốt với tôi thôi…"
Mục Thiên Dương sửng sốt một chút, hôn vai của cô: "Rốt cục biết tôi đối tốt với em sao?"
Uyển Tình sửng sốt, trong lòng tràn đầy sợ hãi. Hắn...... Hắn sao lại trở nên ôn nhu như vậy? Hắn có âm mưu gì?
"Sao không nói lời nào?" Mục Thiên Dương hỏi.
"Nói...... Nói cái gì?"
Mục Thiên Dương bất mãn loại phản ứng này của cô, xoay người đè cô lại, cởi quần áo cô.
Uyển Tình đột nhiên phát hiện, so với nói chuyện phiếm cùng hắn, cô tình nguyện cùng hắn làm chuyện này hơn.
Hưng trí ngẩng cao đầu, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bang bang phanh, hình như là từ phòng của Thiên Tuyết truyền đến. Mục Thiên Dương sửng sốt, không quản, tiếp tục động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]