Uyển Tình hơi há mồm, giữ chặt hắn: "Tôi sẽ lập tức thu thập tốt!"
"Để bạn em giúp em đi."
Uyển Tình ngẩn ngơ, không biết hắn có ý tứ gì. Ngụy Lâm Thư cũng rất cao hứng, bay nhanh nhặt sách lên, lại không biết nên đưa cho ai...... Biểu tình của bọn họ thật quái dị.
Mục Thiên Dương ôm sách qua, cười nhạt: "Học cho tốt, đừng nhớ thương Uyển Tình."
Ngụy Lâm Thư ngẩn ngơ.
Mục Thiên Dương mỉm cười, lôi kéo Uyển Tình rời đi.
Lên xe, hắn ném mạnh sách về hướng Uyển Tình. Uyển Tình co rúm lại một chút, nhưng cũng không dám tức giận dù chỉ một chút.
"Chỉ cò một chút thời gian, em cũng muốn khanh khanh ta ta?!"
"Tôi không có!" Uyển Tình lớn tiếng phản bác.
"Còn dám mạnh miệng?!" Mục Thiên Dương nổi giận.
Uyển Tình nấc một chút, không dám nói.
Mục Thiên Dương lấy thuốc lá ra hút, nói với A Thành: " Cái thằng nhóc kia gọi là Ngụy Lâm Thư, tan học tìm vài người, bắt hắn lại rồi đánh một trận cho tôi!"
Uyển Tình cả kinh, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Như thế nào? Luyến tiếc?" Mục Thiên Dương hừ lạnh, lại nói với A Thành, "Cha mẹ hắn làm cái gì, cũng dạy dỗ thật tốt cho tôi! Con của bọn họ được dạy dỗ không tốt, cư nhiên dám để ý nữ nhân của tôi!"
Uyển Tình nhịn không được nói: "Cho dù anh dạy dỗ hắn, lại trừng phạt cha mẹ hắn làm gì?"
Mục Thiên Dương giận dữ, mạnh ném thuốc lá xuống đất, tát cô một bạt tai, đè cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc-lanh-lung/2834086/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.