"Đau..." Uyển Tình kêu một tiếng.
Mục Thiên Dương ngẩng đầu, hai mắt sâu thẳm nhìn cô: "Đau?"
"Ừ…” Uyển Tình yếu thế níu ống tay áo của hắn, "Đừng ở đây được không?"
Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại, trong lòng nhanh chóng nổi lên một cỗ lửa giận. Cô cư nhiên dùng loại biểu tình điềm đạm đáng yêu này cầu hắn?! Cô cư nhiên dùng loại biểu tình điềm đạm đáng yêu này cầu hắn!
Mà chết tiệt là, hắn cư nhiên thực hưởng thụ! Hắn cư nhiên muốn đáp ứng cô, ôm cô trở về phòng, đặt ở trên giường ôn nhu đối đãi!
Không! Cô chỉ là cống phẩm mà Đinh Chí Cương dâng lên thôi, cô chỉ là công cụ để hắn dùng để phát tiết mà thôi...
Chết tiệt! Là ai dạy cô? Ai chỉ cô dùng chiêu này đối phó hắn?
Hắn kéo áo của cô xuống thật mạnh, xé sang hai bên.
Bùm bùm, nút thắt trên áo toàn bộ rơi xuống đất.
"Không cần!" Uyển Tình quát to một tiếng.
Mục Thiên Dương nâng cằm của cô lên, hung hăng hỏi: "Cô hôm nay sau khi tan học muốn đi đâu?"
"Tô... Tôi muốn đi bệnh viện..." Uyển Tình biết trốn tránh không được, chỉ có thể thành thật khai báo, "Tôi thật sự rất muốn gặp mẹ!"
"Vậy thời điểm cô đi bệnh viện có nhớ tôi hay không?" Mục Thiên Dương cởi bỏ dây lưng của mình.
"Nhớ anh?" Vì cái gì phải nhớ hắn?
"Về sau có thể thử suy nghĩ một chút..." Nếu cô có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, hắn cũng không cần phải ngược đãi chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc-lanh-lung/2834065/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.