Chương trước
Chương sau
Hắn mắt hơi nhíu lại, hơi thở nguy hiểm lan ra.

Cô hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua phía trước A Thành, hắn mà dám quay đầu lại mới là lạ...... Cố lấy dũng khí, cô ngẩng đầu lên, cực nhanh ở trên mặt Mục Thiên Dương hôn một chút.

Mục Thiên Dương thần sắc bất mãn: "Cứ như vậy? Cô là tiên nữ hạ phàm, một nhăn mày cười đều giá trị ngàn vàng? Một cái hôn liền giá trị vạn kim?"

Uyển Tình bất đắc dĩ, chỉ có thể làm lại hành động đó một lần nửa. Lần này kiên trì ba giây, cô vừa muốn thối lui, hắn đột nhiên bắt lấy cô, nhắm ngay môi của cô hung hăng hôn xuống.

"Nha ——" Uyển Tình kinh hô ra tiếng. Phía trước còn có người a, hắn làm sao dám?!

Mục Thiên Dương không để ý tới cô, cơ hồ đem cả người cô ôm vào trong lòng ngực, hung hăng chà đạp môi của cô, gặm cắn cô, thẳng đến lúc cô không thể thở được mới buông tha cô.

Uyển Tình ngã ngồi ra, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn về phía A Thành đang có phản ứng gì.

Sớm hay muộn có một ngày, Mục Thiên Dương sẽ hoàn toàn nhục nhã cô! Hôm nay hắn có thể làm trò trước mặt người khác hôn cô, sẽ ngạc nhiên nếu một ngày nào đó hắn...... Nghĩ đến chuyện ngày đó phát sinh ở phòng khách, cô cả người phát run. Kỳ thật, chuyện đó đã phát sinh qua không phải sao? Cảm thấy thẹn cùng tuyệt vọng hiện lên trong lòng, cô khổ sở khóc lên.

" Nữ nhân cùng tôi hôn môi, đều là ý loạn tình mê. Dám khóc, cô là người thứ nhất…" Mục Thiên Dương đưa tay đến gần mặt của cô, nắm lấy cằm của cô, "Rất khó chịu? Bị tôi hôn cho cô khó chịu?"

"Tôi…" Uyển Tình phát đau, bị hắn nắm không dám phát ra tiếng.

"Còn dám khóc hay không?" Hắn tăng thêm lực đạo.

Cô rên một tiếng, muốn nói nói, lại nói không được, muốn lắc đầu, cũng không thực hiện được. Đau đớn làm cho cô rơi lệ, cô sợ này lệ này làm cho hắn tức giận hơn, nên dùng hết khí lực toàn thân phát ra một âm tiết: "Không…"

Mục Thiên Dương trừng mắt cô, mạnh tay bỏ cô ra: "Lau khô nước mắt!"

Uyển Tình gục đầu xuống, lấy ống tay áo lau khô khóe mắt, thẳng đến lúc lau xong mới ngồi thẳng lên.

Mục Thiên Dương từ bên cạnh người lấy ra một cái hộp nhỏ: "Cầm."

Uyển Tình hít sâu một hơi, dùng hai tay nhận lấy: "Đây là cái gì?"

"Tự mình mở ra xem!" Mục Thiên Dương nhắm mắt lại, miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi.

Uyển Tình mở hộp ra, là một cái di động thật đẹp......

"Này ——" cô ngẩng đầu nhìn hắn.

"Về sau dùng cái này để liên hệ, không được tắt máy."

Vừa tan học, Uyển Tình chạy nhanh ra ngoài trường học. Mới đến cửa trường, liền nhìn thấy A Thành đứng ở trong đám người, phía sau lưng một chiếc xe màu đen, yên lặng nhìn cô.

Cô hoảng sợ, không tự chủ được lui về phía sau từng bước.

A Thành đẩy đám người ra đi tới, cung kính kêu lên: "Tiểu thư ——"

"Anh sao lại ở đây?" Uyển Tình hạ giọng hỏi, lo sợ không yên bất an nhìn chung quanh. Hoàn hảo, bên ngoài trường học không chỉ có một mình xe của bọn họ này, hơn nữa học sinh của không để ý đến những thứ này, cho nên không ai chú ý bọn họ.

"Tổng giám đốc bảo tôi tới đón ngài."

"Còn chưa tới giờ nhà!" Cô nói với Mục Thiên Dương, cơm chiều ăn ở trường, đến lúc tự học buổi tối mới về nhà. Cho nên, muốn đón cũng phải đến lớp tự học buổi tối xong đã chứ!

"Vậy ngài sao lại đi ra giờ này?"

"Tôi…Tôi đi ra ăn cơm chiều, căn tin rất đông."

A Thành yên lặng nhìn cặp sách trên người cô, bên trong phồng lên, rõ ràng cho thấy bên trong có sách vở. Nếu là đi ra ăn cơm, không cần phải mang sách vở đi?

Uyển Tình bị hắn nhìn nên có chút chột dạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.