Tay cầm thuốc của Uyển Tình run run, chậm rãi mở ra, uống thuốc theo cách sử dụng.
Để ly nước xuống, nhìn bộ quần áo nữ ở bên cạnh, mặt đen lại. Phía bên trên vậy mà là đồ lót! Cô nghi hoặc đưa tay ra, lại lập tức rút về, quay đầu nhìn phòng thay đồ.
Một lát sau, cửa phòng thay đồ đột nhiên mở ra hại cô sợ tới mức cúi thấp đầu.
Mục Thiên Dương đã thay quần áo xong, vừa thắt caravat vừa đi ra: "Mặc quần áo đó đi, bộ đồ ngày hôm qua không cần mặc lại!" Không nghe cô trả lời, hắn đề cao âm lượng, "Có nghe không?!"
"Nghe rồi......" Uyển Tình trả lời, thanh âm nhỏ đến đáng thương. Sợ hắn không nghe, cô hằng giọng, "Vâng....."
Lần này hắn nghe thấy, vừa lòng gật đầu, rời đi.
Uyển Tình chậm rãi mặc quần áo, xuống lầu, mỗi một đi từng bước, đều cảm giác nơi riêng tư ẩn ẩn làm đau. Nghĩ đến trận điên cuồng vào tối hôm qua, cô thật muốn giết mình!
Lầu dưới không có một bóng người. Cô đứng đờ ra trong chốc lát, nhớ tới mẹ đang còn trong bệnh viện, Uyển Tình lập tức đi về hướng cửa chính. Cô không thể chết được! Vô luận như thế nào cũng không thể chết! Mẹ cần cô! Cô phải đi đến bệnh viện để đem mẹ đi phẫu thuật nữa!
Đi ra khỏi biệt thự, gặp hai người thuộc hạ của hắn đứng ở bên ngoài, cô ngây ngẩn cả người.
"Mời Đinh tiểu thư quay trở về!" Hai người lễ phép ngăn cản cô tiếp tục đi tới.
"Tôi muốn đến bệnh viện!" Cô nói.
"Tổng giám đốc có dặn, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc-lanh-lung/152092/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.