Chương trước
Chương sau
Uyển Tình cực kỳ sợ hãi, vội vàng thoát khỏi tay hắn, chạy đến bên người Đinh Chí Cương: "Ba ……"
Mục Thiên Dương bưng lên ly rượu, thản nhiên liếc cô một cái.
Đinh Chí Cương đem cô đặt lại tại chỗ ngồi, nói: "Mục tổng cùng con nói giỡn thôi mà. Ta đi toilet một chút, con ăn trước đi."
"Không......" Uyển Tình muốn kéo hắn ở lại, nhưng hắn đã nhanh đi rồi.
Uyển Tình thấy hắn không phải đi toilet, mà đi ra phía cửa nhà hàng, biết chính mình đã bị bán, liền đứng lên bỏ chạy.
Mục Thiên Dương ngồi tại chỗ, không hề động, chính mình tự rót cho mình một ly rượu, chậm rãi thưởng thức.
Uyển Tình chạy ra khỏi nhà hàng, đột nhiên bị người ta giữ chặt. Kéo cô chính là hai nam nhân, một thân tây trang tối màu, đeo kính mắt đen, tựa như xã hội đen trên các bộ phim điện ảnh vậy. Cô giãy dụa kêu to: "Các ngươi đang làm gì? Thả tôi ra!"
"Chúng ta là chính là thủ hạ của Mục tiên sinh." một người nam nhân trong đó nói, "Đinh tiểu thư mời chờ Mục tiên sinh ở chỗ này."
Uyển Tình cả kinh, quay đầu lại thấy Mục Thiên Dương thong thả, nhàn nhã đi tới.
Cô lại vùng vẫy, nhưng không làm nên chuyện gì.
Mục Thiên Dương đi đến trước mặt cô, khoát khoát tay, hai nam nhân kia lập tức buông nàng ra, người cũng nhanh chóng biến mất trước mắt họ.
Hắn vuốt mặt của cô, nói: "Ba cô bán cô cho tôi, lấy một mảnh đất trị giá hai triệu, có cảm thấy mình rất đáng tiền hay không?"
"Anh...... Anh khốn nạn!"
"Cô có muốn cứu mẹ hay không?" Hắn hỏi.
Uyển Tình sửng sốt, nhìn hắn.
Hắn nói: "Ba cô sẽ không quan tâm đến cô nữa đâu. Nếu cô nghe lời ta, mẹ cô ngày mai là có thể mổ, có bác sĩ tốt nhất, thuốc tốt nhất, hết thảy đều là tốt nhất. Bằng không, cô ngày mai ngay cả phòng bệnh cũng không vào được."
Uyển Tình ngơ ngác nhìn hắn.Qua thật lâu, cô lặng yên cúi đầu, hai vai phát run.
Cô không có mắng, không có nháo, càng không có đi. Mục Thiên Dương biết cô đã thỏa hiệp, vừa lòng nói: "Cô hiểu chuyện như vậy mới không ăn khổ."
Sau khi lên xe, Mục Thiên Dương hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi?"
Uyển Tình nhìn hắn một cái, lắp bắp nói: "Mười...... Mười bảy."
"Mới mười bảy? Vẫn còn đang đi học sao?"
Uyển Tình há miệng run rẩy lắc đầu.
"Mười bảy tuổi sao lại không đi học?"
"Mẹ……Mẹ sinh bệnh, không có tiền, còn phải chăm sóc cho bà……" Nói xong, cô gắt gao cắn môi dưới, muốn vượt qua nội tâm sợ hãi.
Hắn nắm lấy cằm của cô, đem mặt của cô kéo qua đối diện mình: "Đừng cắn môi, lỡ cắn nát thì sao." Nói xong nghiêng người hôn cô.
Uyển Tình cả kinh, dùng sức muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn đem cô nặng nề áp ở trên ghế ngồi. Cô không thể động đậy, sợ tới mức khóc lên.
Một lát sau, hắn buông ra nàng, liếm liếm khóe môi: "Hương vị so với tôi tưởng tượng hoàn hảo hơn."
"Anh thả tôi đi......" Uyển Tình nức nở nói.
Hắn cười lạnh một tiếng: "Mặc kệ mẹ cô chết sống sao?"
Uyển Tình ngẩn ra, tuyệt vọng tựa trên ghế ngồi.
Không lâu, xe ngừng lại, hắn cầm lấy cánh tay cô kéo xuống xe. Cô giương mắt nhìn một toà biệt thự, cả kinh hai chân như nhũn ra.
Hắn lôi kéo cô đi vào trong, lên lầu, đi vào một gian phòng trong đó, rốt cục buông nàng ra. Tiếp theo, hắn bắt đầu cỡi quần áo......
Uyển Tình co rúm lại ôm hai tay, nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau.
Hắn quay đầu lại, lãnh mâu đảo qua, đem cô ném lên giường.
"A ——" Uyển Tình bị rơi choáng đầu hoa mắt, đang muốn đứng lên, người khác đã nhào tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.