“ ... ” Baldric im lặng nhìn khuôn mặt tức tối của Ken, hiển nhiên không có một chút gì tức giận mà lại cảm thấy cậu thật dễ thương! Hận không thể cắn một cái!
Ken cơ hồ còn bực bội hơn, gì mà cứ nhìn nhìn nhìn, chăm con mắt mà nhìn, nhìn ai không nhìn cứ nhắm cậu mà nhìn, xem xem có tức không cơ chứ? Người gì đâu mà vô văn hóa, không biết phép lịch sự là gì à? Nhớ hồi đấy cũng đâu đến nổi như này đâu, quả là con người là một loại sinh vật không thể nào lường trước được, hôm nay như thế này, hôm sau lại như thế nọ.. Ôi trời!
Ken tức tối nói: “ Nhìn, cứ nhìn mãi! Nhìn cho lòi con mắt luôn đi! ”
“ Mắt là của tôi, cậu quản không nổi. ” Baldric hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Ken, khuôn mặt này đã bao lâu rồi mới nhìn lại được, thật muốn đem cậu nhốt vào làm của riêng để hằng ngày nhìn ngắm mà!
“ ... ” Ken cạn ngôn, phản đối vô hiệu, mắng chửi vô dụng, tốt nhất nên làm lơ và thờ ơ với tất cả!
[…]
Sau thời gian dài mòn mỏi chờ đợi và ngóng trông, khoảng khắc này cuối cùng cũng đã đến! Joule William chủ bữa tiệc, cuối cùng cũng tuyên bố bữa tiệc chính thức kết thúc, thật may quá thật may quá. Điều Ken mong mỏi từ lúc vừa bước vào bây giờ cũng đã được toại nguyện rồi! Tất cả mọi người dần dần ra về hết, dĩ nhiên Ken cũng là một trong số đó, cậu mong chờ cái giây phút ra về này chẳng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-toi-la-em/1732214/chuong-121.html