“ Hừ cái gì? Tôi nói không đúng hay sao mà hừ với hờ? ” Huyền Thiên Băng mở cửa bước ra khỏi phòng, Lãnh Vân Hiên cũng theo đó đi sau.
“ Không, chị nói rất đúng. Tôi không phủ nhận. ” Lãnh Vân Hiên lắc đầu trả lời, bước theo Huyền Thiên Băng vào phòng ăn.
“ Thức ăn trên bàn này..? ” Huyền Thiên Băng nhìn một bàn đầy thức ăn thì bụng đói cồn cào.
“ Đều là gọi hết, tôi và chị làm gì có ai biết nấu đâu. ” Lãnh Vân Hiên ngồi vào bàn, thành thật nói. Quả thật Huyền Thiên Băng cùng Lãnh Vân Hiên với cái môn nấu ăn này thì thật không có chút năng khiếu, một chút thôi cũng không có nữa, huống chi là nấu giỏi như đầu bếp.
“ Sao cũng được, có ăn là được rồi. Tôi không đòi hỏi đâu! ” Huyền Thiên Băng nói như đúng rồi, chẳng lẽ giờ người ta đã gọi thức ăn cho mình mà mình còn bắt người ta nấu nữa thì ai nấu cho? Trong mơ cũng không có cái vụ đó nữa!
“ Chị đòi hỏi mà được à? Có đòi hỏi cũng chỉ mỏi mồm thôi chứ không được gì đâu. ” Lãnh Vân Hiên vừa cười vừa nói.
“ Ừ, sao cũng được. ” Huyền Thiên Băng đã bắt đầu ăn rồi thì nói gì cũng chẳng lọt nổi lỗ tai cô đâu, cô chỉ ngồi ừ ờ cho có lệ thôi.
“ Ăn xong đi tôi có việc muốn hỏi chị. ” Lãnh Vân Hiên nhìn sang Huyền Thiên Băng đang ăn ngon miệng, cất giọng.
Cả hai cùng ăn rất hăng say, gì chứ ăn là Huyền Thiên Băng số 2 không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-toi-la-em/1732197/chuong-104.html