Sáng hôm sau, Hàn Tử Mặc đã dậy rất sớm vì phải đi công tác một chuyến hắn hầu như không hề ngủ. Như mọi ngày thì Huyền Thiên Băng dậy rất trễ mà hôm qua cô còn bị hành một lúc đến 6 giờ sáng thì làm gì có tinh thần để dậy sớm chứ? Vì thế bây giờ là 14 giờ chiều mất rồi.
“ Cảm thấy mình càng ngày càng lãng phí thời gian vào việc ngủ! ” Huyền Thiên Băng than vãn, cô mặc dù thích ngủ thật nhưng bình thường tới 8, 9 giờ là đã quá lố rồi. Chứ ngủ đến 14 giờ chiều thì đã quá mất nửa ngày rồi còn thời gian đâu mà làm việc khác chứ?
“ … ” Cô cũng không nói gì nữa, liền đi đến phòng tắm vệ sinh cá nhân trong tư thế hết sức uể oải, ngủ, dậy trễ như này không những không đủ sức mà còn mệt mỏi hơn ấy chứ.
“ Tất cả đều tại Hàn Tử Mặc! Hừ, cái đồ đáng ghét! ” Huyền Thiên Băng vừa đánh răng vừa mắng, bọt đầy mép miệng vậy mà vẫn chửi người khác được!
Vệ sinh thay quần áo xong Huyền Thiên Băng liền đột nhiên nhớ đến Đỉnh Phong a! Cô dậy trễ như này thì cục cưng của cô phải ăn gì đây?
“ Chết rồi chết rồi, cục cưng bị đói rồi! ” Vừa nói Huyền Thiên Băng vừa ba chân bốn cẳng chạy vội xuống sang phòng cạnh bên.
* Hú.. * Đỉnh Phong khi thấy cô thì nhào tới liếm tới tấp.
“ Haha, nhột.. Từ từ.. Từ từ thôi! ” Huyền Thiên Băng cười khúc khích, lấy một bịch thức ăn hôm qua mang về đổ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-toi-la-em/1732183/chuong-90.html