Chương trước
Chương sau

“ ... ” Huyền Thiên Băng im lặng nhìn Hàn Tử Mặc, nhìn một lúc lâu khiến Hàn Tử Mặc phải lên tiếng hỏi: “ Sao em lại không nói gì? Vẫn giận anh à? ”
“ Không, em chỉ là không biết nên nói gì thôi. Đi ngủ đi! Em mệt rồi. ” Huyền Thiên Băng dùng tay bóp bóp má Hàn Tử Mặc, một hành động nhỏ nhoi nhưng chứa đầy tình yêu thương.
“ Trước khi ngủ phải làm gì nào? ” Hàn Tử Mặc cười khẽ.
“ Hừm.. Để nhớ xem.. Trước khi ngủ phải ôm anh, hôn anh, chúc anh ngủ ngon và nói yêu anh! ” Huyền Thiên Băng phải vận dụng tất cả trí nhớ còn sót lại mới có thể nhớ ra những gì Hàn Tử Mặc đã từng nói. Bởi hôm đó hắn còn ghen với cái gối cơ mà!
“ Vậy sao còn chưa thực hiện nữa? ” Hàn Tử Mặc đưa mắt nhìn Huyền Thiên Băng ý bảo cô mau chóng hành động đi! Hắn đã chẳng còn kiên nhẫn nữa rồi!
“ Được, sao anh lại cứ gấp lên. Em đã đi đâu đâu? ” Huyền Thiên Băng đau đầu nói, Hàn Tử Mặc cái tên này ngày càng mất kiên nhẫn mà!
Không dám để Hàn Tử Mặc đợi lâu, Huyền Thiên Băng nhanh chóng đặt một nụ hôn trên môi Hàn Tử Mặc nhưng cũng rất nhanh đã rời môi hắn khiến khuôn mặt hắn đầy vẻ hụt hẫng, xong cô tiếp tục hành động thứ hai chính là ôm!
Vừa ôm lại vừa vỗ lưng Hàn Tử Mặc vài cái rồi cất giọng ngọt ngào: “ Ngủ ngon nhé, yêu anh. ”
“ Yêu em quá đi! Bảo bối ngủ ngon nhé! ” Hàn Tử Mặc chuyển thế ôm cô và để cô ngủ ở tư thế thoải mái dựa vào ngực hắn. Nếu trước đây Huyền Thiên Băng ghét vừa ôm vừa ngủ thì nay đã có sự thay đổi vì bây giờ cô không thể ngủ nếu thiếu Hàn Tử Mặc được! Chính là đã quen cái cảm giác ấm áp của Hàn Tử Mặc, khi ngủ nhất định hắn phải ôm lấy cô! Tất nhiên Hàn Tử Mặc không hề thấy việc này phiền hay gì cả, mừng còn không kịp ấy chứ! Vì Hàn Tử Mặc luôn có linh cảm Huyền Thiên Băng sẽ rời xa hắn.. Nên cách tốt nhất chính là để cô ỷ lại vào hắn một chút! Khi ấy có lẽ cô sẽ không muốn rời xa hắn.
Cả hai cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, nhưng hôm nay lại không giống mọi ngày vì căn biệt thự nay đã có tận 4 người ở là Hàn Tử Mặc, Huyền Thiên Băng, Triệu Việt Tân và Thanh Di. Từ nay chắc chắn sẽ có không ít sóng gió đây!
[…] Sáng hôm sau.
“ ... ” Huyền Thiên Băng mở mắt ra thì thấy trời cũng đã sáng.. Định đứng dậy mới phát hiện một cánh tay khỏe mạnh của Hàn Tử Mặc đang nằm ngang người cô, cô liền quay sang nhìn hắn. Càng nhìn Huyền Thiên Băng lại càng cảm thấy tức giận nha!
“ Tại sao ngủ mà cũng đẹp trai nữa? Ông trời thật là bất công nha! ” Cô vừa nói vừa chọt tay vào má hắn, thuận tiện còn nhéo vài cái cho bỏ tức! Xong lại nhìn Hàn Tử Mặc một cách đắm đuối..
Nhìn ngẩn ngơ cũng đã được 20 phút rồi.. Hàn Tử Mặc đột nhiên mở mắt làm Huyền Thiên Băng giật thót như vừa mới làm việc xấu bị người ta phát hiện vậy.
“ Anh.. Dậy nãy giờ rồi sao? ” Huyền Thiên Băng chột dạ nói.
“ Đúng thế! ” Hàn Tử Mặc trả lời dứt khoát.
“ Vậy tại sao không mở mắt ra? Anh đang trêu em à? ” Huyền Thiên Băng không thể hiểu nổi, nãy giờ hắn thức thì những biểu hiện ban nãy của cô chẳng khác nào trò hề cả..?
“ Anh không có ý trêu em.. Nhưng em nhìn quá chăm chú khiến anh cũng không nỡ mở mắt.. ” Hàn Tử Mặc nhỏ giọng, quả thật hắn không dám mở mắt vì rất hiếm khi Huyền Thiên Băng chịu chăm chú quan sát hắn.
“ Anh..! ” Cái này là cái lí do gì thế? Gì mà không nỡ..? Phạm quy rồi! Tên gia hỏa này lại đáng yêu quá mức cho phép rồi!
“ Hả.. Đừng nói em lại giận anh nha.. ” Hàn Tử Mặc có vẻ không tin nói, hắn chỉ là muốn cô nhìn hắn một chút thôi mà..? Có cần dỗi không thế?
“ Không giận không giận, em đâu có rỗi thế. Bỏ tay ra, ngồi dậy đi. ” Huyền quay sang nói với Hàn Tử Mặc.
“ Làm gì? ” Hàn Tử Mặc cau mày hỏi.
“ Vệ sinh cá nhân chứ làm gì? Không đánh răng rửa mặt thay đồ ăn sáng à? Định ngủ tới tối sao? ” Huyền Thiên Băng nói lại, Hàn Tử Mặc ngủ quá đến ngốc luôn rồi hả? Ngủ dậy phải làm gì mà còn không biết à?
“ Không thay, không ăn. Muốn ngủ tới tối với em cơ! ” Hàn Tử Mặc tay vẫn không di chuyển vẫn cứ đặt ngang người cô.
“ Không, anh muốn thì tự đi mà ngủ một mình! Em không ngủ nổi nữa, mau cho em dậy đi! ” Huyền Thiên Băng nhích người rời khỏi cánh tay của Hàn Tử Mặc nhưng không thành công.
“ Anh muốn ngủ với em mà.. Vợ. ” Hàn Tử Mặc ôm chặt Huyền Thiên Băng lại không cho cô xuống giường.
“ ... ” Huyền Thiên Băng còn chưa kịp trả lời thì bên ngoài đã vọng tiếng gõ cửa * cộc cộc *
“ Tử Mặc.. Em đã nấu bữa sáng rồi.. Anh có thể xuống cùng ăn với em không? ” Thanh Di vừa gõ cửa vừa hỏi.
“ Không.. ” Hàn Tử Mặc đang nói thì bị Huyền Thiên Băng dùng tay bịt miệng lại.
“ Biết rồi. Cô đi xuống đi, Mặc còn đang ngủ. ” Huyền Thiên Băng nói to, mắt còn trừng Hàn Tử Mặc ý bảo hắn im. Một lúc sau khi Thanh Di đã đi xuống lầu thì lúc này Hàn Tử Mặc mới lên tiếng.
“ Sao vậy? Bảo bối? ” Hàn Tử Mặc ngắt mũi cô, ôn nhu nói.
“ Sao cô ta lại ở đây? ” Huyền Thiên Băng cau mày hỏi.
“ Thanh Di muốn ở đây vài ngày.. ”
“ Cô ta muốn ở là anh cho à? Không hỏi em sao? ”
“ Vợ.. Đừng giận, anh sai rồi nhưng mặt họ dày quá anh không thể đuổi được, em xem anh mong manh thế này làm sao có thể đuổi ai được? ” Hàn Tử Mặc nũng nịu nói.. Nhìn vô ai nói hắn là tổng tài tôi sẽ chết cho các người xem!
“ Được, xem như anh mồm mép lanh lẹ, em cãi không nổi! ”
“ Vậy.. ”
“ Chẳng phải anh muốn ngủ tới tối à? Ngủ! Chúng ta cùng nhau ngủ đến tối! ”
??????????
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.