David trả lời xong liền quay người về phía bàn ăn dọn sạch sẽ. Còn Huyền Thiên Băng bước thẳng tới phía cửa, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
* Ting.. Ting * Tiếng điện thoại vang lên, lập tức liền có người nghe máy!
- Alo.. Ai vậy ạ? (Nhi)
- Huyền Thiên Băng. (Băng)
- Băng! A! Mày đi đâu thế? Có biết tao lo cho mày lắm không con này! (Nhi)
- Xin lỗi, để quên điện thoại nên không thể gọi điện báo được. (Băng)
- Mày đang ở đâu? (Nhi)
- Thành phố B. (Băng)
- Làm sao lại chạy đến thành phố B rồi! (Nhi)
- Bận chút việc, khoảng hai ngày nữa mới về được. (Băng)
- Được, xong việc sớm nhé Băng! Khi nào về tao sẽ xử mày tội đi chơi không báo! Hừ! (Nhi)
- Ừ, tắt đi. (Băng)
- Bye bye. (Nhi)
-...
* Tút.. Tút.. * Huyền Thiên Băng ấn kết thúc cuộc gọi thì thấy David đang đứng cách mình không quá 2m.
“ Chị gọi xong rồi? ” David thấy cô quay lại nhìn mình thì hỏi.
“ Ừ. ” Cô chả buồn trả lời. Liền úp mặt xuống chọt chọt điện thoại.
“ Khụ.. Chúng ta đi chơi đi chị. ” David nhìn hành động này của chị gái mình thì không khỏi buồn cười.
“ Ừ. ” Như trả lời cho có lệ, tay vẫn chọt chọt vào chiếc điện thoại.
“ Hì..! Được rồi, chị đừng chọt nữa, chọt nữa là hư luôn đấy. ” David phì cười, tay mình nắm lấy tay chị gái kéo đi..
“ Từ từ, sắp rớt điện thoại rồi! ” Cô mỉm cười khi thấy hành động vô tư này của David. Có lẽ đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-toi-la-em/1732115/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.