Hàn Tử Mặc bế Huyền Thiên Băng vào căn village tiến tới những bậc thang rồi bước tới một cánh cửa, hắn bấm một dãy số mật khẩu rồi bước vào!
*Bụp* Hàn Tử Mặc ném Huyền Thiên Băng xuống giường!
“ Mẹ nó? Anh có bệnh à? ” Huyền Thiên Băng vừa đau vừa choáng, bị ném đến nằm sõng soài trên giường thì liền có một thân ảnh to lớn như núi Thái Sơn đè cô xuống!
“ Em im đi! ” Hàn Tử Mặc tháo cà vạt của mình ra. Trói chặt hay tay cô trên đầu giường!
* Xoạt * Hắn lấy tay xé chiếc áo sơ mi của cô, tiếng nút áo *lạch cạch* bị rớt xuống sàn vang lên như kích thích Hàn Tử Mặc! Áo ngực của cô là loại khó tháo nên hắn loay hoay mãi và rồi.. hắn xé luôn cho lẹ!
“ Lần sau đừng mặc áo lót nữa! Phiền phức! ”
“ Anh! Bị điên à? Không mặc thì tôi ra đường gặp ai?! ” Huyền Thiên Băng quát lớn, tên này đúng là có bệnh!
“ Á! ” Hàn Tử Mặc cắn mạnh vào đầu ti của cô khiến nó đỏ ửng lên! Hắn dơ tay nhào nặn bên kia ngực không thương tiếc!
“ Đau.. Ah.. Buô..ng á.. Ra! ” Huyền Thiên Băng định nói buông ra thì hắn lại cắn mạnh vào cổ cô hôn mạnh tạo nên những dấu hickey đậm sắc.
“ A.nh .. Điê...n r... ” những nụ hôn Hàn Tử Mặc để lại trên cổ cô rất đau! Chưa nói hết thì hắn đặt một nụ hôn trên đôi môi anh đào ấy! Hàn Tử Mặc mút mạnh, hôn sâu khiến cô như mất hết hơi thở, cô định mở miệng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-toi-la-em/162864/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.