Thiên Vũ nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Cô mà trái tim co rút lại đau đớn không thôi
-Bảo Bối em đừng như vậy: Thiên Vũ dịu dàng nói ý thức nâng cánh tay lên lau nước mắt cho Cô nhưng bị tay Cô hất ra phũ phàng
-dừng lại đi anh hãy coi nó là quá khứ coi Mã Linh Nhi đã chết rồi,như vậy sẽ tốt hơn: Cô nói giọng nói khó nghe khi vừa khóc vừa nói
-Mã Linh Nhi anh yêu em,em hiểu không: Thiên Vũ hét lên như để cho Cô nghe rõ,Cô lúc đó càng ngỡ ngàng càng khóc to hơn như không muốn nghe lời nói của Thiên Vũ
Cô lắc đầu nói
-không không chỉ là giả dối thôi anh đừng nói nữa: Cô không muốn nghe Thiên Vũ nói nữa,giọng nói cô khẩn cầu yếu ớt van xin Thiên Vũ,trước mắt Cô mờ dần thân thể nhỏ của Cô
từ từ ngã xuống mềm nhũn ra,Thiên Vũ vội chạy đến đỡ Cô
-Bảo Bối em sao vậy,Bảo Bối: Thiên Vũ liên tục gọi Cô nhưng khuôn mặt Cô tái xanh đầy mệt mỏi
Thiên Vũ liền đưa Cô lên xe đi về phía biệt thự riêng của Thiên Vũ mà không ai biết
trong căn phòng toàn màu trắng muốt trên giường Cô nằm nghỉ ở đó,Bác sĩ lữ vừa khám bệnh cho Cô xong đây là Bác sĩ riêng của Thiên Vũ
--Cậu chủ Cô bé không sao chỉ suy dinh dưỡng và thể lực quá yếu Cậu đừng lo lắng,nên bồi bổ cho Cô ; Bác sĩ Lữ nói
-cảm ơn:Thiên Vũ bảo ông ta ra ngoài đóng cánh cửa lại cho đỡ lạnh,trong phòng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tam-dai-thieu-gia-lanh-lung/2033954/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.