Thiên Lâm đứng đó nhìn quanh rồi thở dài,lại để Nhã Lâm chạy đi mất rồi,đúng là vô dụng mà Thiên Lâm tự trách bản thân mình.Thiên Lâm đứng đó một lúc rồi nặng nề đi lên phòng làm việc,thấy Hoàng Vân vẫn còn ở đó
-Cô muốn tôi phải giết cô,cô mới ở yên sao: Thiên Lâm tức giận quát Hoàng Vân,Hoàng Vân cười nhạt,chân Hoàng Vân càng cay nghiến với chiếc nhẫn càng ngày càng đạp mạnh
-Anh giỏi thì anh giết tôi đi: Hoàng Vân thách thức nói,Thiên Lâm nhìn sang bàn không thấy chiếc nhẫn của Nhã Lâm đâu
-Chiếc nhẫn đâu: Thiên Lâm hỏi,giọng càng ngày càng lạnh lẽo,Hoàng Vân nhấc chân của mình sang một bên,chiếc nhẫn đã bị biến dạng trở nên méo mó không nhận ra đây là một chiếc nhẫn đẹp nữa,Thiên Lâm bước đến gần Hoàng Vân bàn tay phải lạnh lẽo của Thiên Lâm bóp lấy cổ Hoàng Vân bóp chặt đến nỗi khuôn mặt Hoàng Vân trở nên đỏ bừng vì không có khí thở
-Anh..điên rồi: Hoàng Vân lấy bàn tay mình cố gỡ ra nhưng không thể được.
Hoàng Vân bây giờ mới thấy hối tiếc vì đã làm cho Thiên Lâm nổi giận,bây giờ hối hận cũng không kịp,khuôn mặt Hoàng Vân tái mét.Thiên Lâm bỏ tay ra đấy Hoàng Vân một cái,cả người Hoàng Vân bị ngã sau lưng đạp mạnh vào tường,Thiên Lâm không nhìn lấy một cái nhặt chiếc nhẫn lên.
-Cút: Thiên Lâm quát rất to,Hoàng Vân ho vài cái bình tĩnh lại,vội vàng đi ra,không khỏi sợ hãi và tức giận.
Thiên Lâm ở trong phòng,những nhân viên bên ngoài kia nghe thấy tiếng quát không phải giật mình tổng giám đốc chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tam-dai-thieu-gia-lanh-lung/2033868/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.