Nhưng không biết phải làm thế nào để chống cự lại,Thiên Vũ thở dài một tiếng nặng nhọc.
-Tôi không làm gì cô đâu: Thiên Vũ cố nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất,nhưng vẫn rất lạnh lùng và khô khan làm cô gái đó càng ngày càng sợ hãi,Thiên Vũ càng không biết phải làm thế nào,Thiên Vũ chưa bao giờ đối mặt với hoàn cảnh oái ăm này,khuôn mặt lại càng tỏ vẻ lưỡng lự.Cô gái đó đột nhiên nhìn lên Thiên Vũ khuôn mặt nhỏ có vết thâm tím đã được bôi thuốc nhưng vẫn chưa khỏi,nhất là đôi mắt to tròn trong sáng nhưng vẫn có nét buồn bã khó tả như nước mặt hồ mùa thu.
-Đừng lại gần tôi: Cô gái đó nói như van xin.
-Tôi đã bảo tôi không làm gì cô rồi mà: Thiên Vũ bực mình quát,cô gái thấy vậy sợ hãi càng muốn tránh xa Thiên Vũ,Thiên Vũ cố gắng bình tĩnh lại rồi cúi xuống. khẽ vuốt mái tóc cô gái đó,bàn tay thô ráp chạm vào mái tóc dày của cô.
-Yên tâm đi cô ở đây sẽ không ai làm hại cô cả: Thiên Vũ an ủi,cô gái đó như nghe thấy run rẩy rồi gật đầu.Thiên Vũ thấy đã ổn rồi đi ra ngoài mà không thấy cô gái đó nhìn Thiên Vũ đến khi Thiên Vũ đã đi ra ngoài cửa.
Thiên Vũ đi ra ngoài xuống bếp sai người nấu cho cô gái đó chút cháo,rồi đi làm,nói là đi làm nhưng Thiên Vũ chẳng có tâm hồn nào mà làm việc tâm hồn như bay ở đâu đó.Thiên Vũ lái xe tới một quán cà phê,rồi gọi cho mình một cốc cà phê đen đắng ngắt nhưng Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tam-dai-thieu-gia-lanh-lung/2033864/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.