Chương trước
Chương sau
Trí nhớ.

-Em thật lớn mật, dám che giấu Phi nhi.._ Nam Cung Thân lạnh lùng nói

-Vậy tôi để con bé chứng kiến anh cùng người phụ nữ kah1c hạnh phúc, trong khi đó anh không yêu con bé.._ Lăng Tâm Y cũng lạnh lùng đáp lại.

-Nói tóm lại, tôi sẽ lấy Phi nhi, em đừng có cản.._ Nam Cung Thần nói xong thì xông thẳng vào phòng bệnh, ôm Lăng Tâm Phi rời khỏi dù cô có cố gắng phản khán.

-Chị, em không muốn đi, chị…mau thả tôi ra, Nam Cung Thần tôi không cần…_ Lăng Tâm Phi tức giận nói.

-Chủ nhân..đừng.._ Lăng Tâm Y hốt hoảng chạy theo lại bị người của Nam Cung Thần cản lại, thế nhưng khi cô hạ gục được họ thì Nam Cung Thần đã đem Tâm Phi đi mất.

-Tâm Ảnh, cô đừng cản chủ nhân._ Lôi Ảnh lên tiếng

-Anh im đi, nếu con bé có xảy ra chuyện gì tôi bắt các người đền mạng._ Cô lạnh lùng trừng mắt với họ sau đó nhanh chống lên xe phóng đi.

Nhà Nam cung:

-Anh buông tôi ra, tôi không cần anh thương hại…_ Lăng Tâm Phi giẫy dụa nói

-Em không thể rời khỏi anh.._ Nam Cung Thần kiên quyết nói, anh không rõ lòng mình có yêu cô hay không, nhưng anh không thể không có cô.

-Anh đừng vô lại như thế.._ Cô tức giận mắng anh

-Phải, cứ cho anh là vô lại em cũng không được rời khỏi anh.

-Thần, chuyện gì vậy?_ bà lão lo lắng hỏi,nhưng khi thấy cháu dâu của bà bà vừa vui vừa lo lắng, lại thấy thương.

-Nội, cứu cháu.._Lăng Tâm Phi uất ức nhìn bà, chưa kịp để bà lên tiếng cô đã bị anh đem vào phòng khóa cửa lại. Lăng Tâm Phi sợ hãi nhìn anh đề phòng. Nam Cung Thần yên lặng nìn cô rất lâu.

-Phi nhi, em không tin anh sao?_ Nam Cung Thần nhẹ giọng hỏi

-Anh không yêu tôi.._ Lăng Tâm Phi trừng mắt đáp, cô không cần anh thương hại cô, cũng không cần anh phải có trách nhiệm với cô chỉ vì con.

-Phi nhi, nhưng anh cần em, anh không biết mìn có yêu em không, nhưng anh không thể không có em.._ Nam Cung Thần vì gần đây mệt mỏi nên giọng nói cũng mang theo đó mà giảm đi trọng lượng hằng ngày, Lăng Tâm Phi nhìn anh, anh ốm đi nhiều, râu cũng mọc nhiều, tóc tai hơi lụm thụm, đôi mắt hiện lên vẻ mệt mỏi, anh là vì lo lắng cho cô hay là vì chăm sóc cho người yêu cũ và con của hai người nên mới vậy.

-Nam Cung Thần, tôi không cần, nếu trước đây thật sự là sai lầm của anh và tôi thì bây giờ tôi muốn chấm dứt, anh và bạn gái anh cũng không bị vướn bởi tôi.._ Lăng Tâm Phi nói, cô cũng thật mệt mỏi, chỉ vì cô mất trí nhớ mà chính mình cũng bị tổn thương, cô yêu anh nhưng cô không cần anh phải khổ sở vì hai bên như vậy? Lúc trước là cô bị bỏ thuốc, anh hiểu lầm cô để thất thân và anh cho cô kí ức mới coi như là kỉ niệm cô sẽ khắc sâu trong lòng. Lăng Tâm Phi có lại k1 ức lúc Tả Ngôn đưa cô vào bệnh viện, cô nhớ ra anh là ai? Thế nhưng cô không cho chị mình biết mình nhớ lại và cả anh cũng thế.

-Phi nhi, anh nói là anh cần em.._Anh tức giận quát cô.

-Nam Cung Thần anh mau mở cửa, anh không được làm tổn thương Phi nhi.._ Ờ ngoài Lăng Tâm Y gõ cửa tức giận nói vọng vào, bác sĩ nói Lăng Tâm Phi có khả năng sinh non, nếu bị tổn thương lần nữa chắc chắn đứa bé không còn, mà ngay cả tính mạng của Tâm Phi cũng ảnh hưởng.

-Nam Cung THần, tôi và anh cần thời gian, còn nữa tôi không muốn chị gái tôi là sát thủ bên cạnh anh nữa.._ Lăng Tâm Phi nói xong thì lách qua người anh tới bên cửa thì đột nhiên bị anh túm lại hung hăng hôn lên môi cô, nụ hôn vừa mang theo sự nhớ nhung trừng pha4t và tức giận của Nam Cung THần, Lăng Tâm Phi cố gắng giãy dụa thoát ra nhưng nghĩ đến đứa bé còn trong bụng nên cô ngưng phản khán, thấy hành động này của cô khiến Nam Cung Thần càng tức giận hơn, cô chán ghét anh rồi sao? Anh nhịn không được đưa tay vào trong áo cô xoa nấng bộ ngực căng tròn của cô khiến cô đau đớn rên lên tiếng. Chưa dừng lại ở đó anh còn đưa tay vén vay cô lên, Lăng Tâm Phi kinh hãi liền phản ứng mạnh.

-Không được…

-Tại sao?_ Nam Cung Thần khó chịu hỏi, dục vọng của nha lại bị cô dễ dàng đánh thức.

-Tôi và anh không còn quan hệ…_ Cô cố gắng áp chế sự rung rẫy nói

-Em đừng mở miệng nói không còn quan hệ, hôm nay anh sẽ cho em biết quan hệ giữa anh và em.._Anh tức giận vì bị cô bài xích phủ nhận, thân thể cao lớn tiến lại gần cô. Lăng Tâm Phi sợ hãi lui về phía sao, đụng vào bức tường lạnh băng, bụng cô lại nhói đau.” Con ơi, đừng rời bỏ mẹ, mẹ xin con..” Cô không thể mất đứa nhỏ này.

-Nam Cung Thần anh nhanh mở cửa.._ Lăng Tâm Y là sát thủ lạnh lùng mà giờ phút này cô không như sát thủ mà cô gấp đến độ chỉ muốn bảo vệ em gai mình ngay lúc này.

-Tâm Y, cô đừng như vậy, chính vì chủ nhân tìm kiếm Lăng tiểu thư mà mệt mỏi suốt thời gian qua.

-Anh im miệng, anh ta mệt mỏi sao? Còn em tôi, nó đã trãi qua những ngày khốn khổ nhất, nằm ngủ luôn gặp ác mộng, nó không có được một giấc ngủ ngoan, ăn uốn không được, thường nôn thức ăn ra ngoài, chân và tay cũng bị sưng đỏ._ Lăng Tâm Y tức giận nói, nhìn em gái trong suốt thời gian qua mà lòng cô lại quặn đau, tuy không ruột thịt nhưng cô luôn coi Tâm Phi như em gái ruột của mình. Còn có, cảm kích cô vì đã thay đứa con gái bất hiếu này chăm sóc cho ba mình.

-Tâm Y, cháu nói vậy là sao? Phi nhi mất chứng bệnh gì?_Bà lão nghe mà nhíu mày đau lòng, tội nghiệp con bé, cũng tại cháu bà mà ra cả.

-Phi nhi, Phi nhi.._ Trong phòng Nam Cung Thần lo lắng gọi tên cô khi thấy cô ngất đi.

-Nhanh gọi bác sĩ…_ Nam Cung Thần mở cửa quát tháo với những người bên ngoài, gương mặt anh hiện lên vẻ lo lắng, mà LĂng Tâm Y nhìn thấy em gái lại ngất đi thật sự lúc này cô muốn giết người.

Một tiếng sau, nữ bác sĩ gia đình bước ra, vì yêu cầu của Lăng Tâm Y thya vì Nam Cung Thần sẽ gọi cho bác sĩ riêng của anh thì hôm nay anh đành gọi cho bác sĩ bên khoa sản.

-Nam Cung lão phu nhân, thiếu gia, Lăng tiểu thư có dấu hiệu sinh non, vì thai nhi còn chưa đủ ba tháng nên rất nguy hiểm, có lẽ vì va chạm nên ảnh hưởng mà tâm tình của thai phụ cũng rất quan trọng._ Bác sĩ lên tiếng, bà không hiểu nỗi thể trạng của thai phụ rất yếu nhưng tại sao người nhà không ai chắm sóc tốt cho thai phụ..

-Bà nói gì?_ Nam Cung Thần cùng lão phu nhân kinh ngạc nhìn bác sĩ. Chẳng phải xảy thia rồi sao? Nam Cung Thần khó hiểu nhìn Lăng Tâm Y, cô chính là đầu sỏ lừa gạt anh, còn mang bảo bối của anh trốn.

-Ngườ nhà phải chú ý đến thai phụ, mang thai rất nguy hiểm, mà nhất là nhữn gthai phụ có thể trạng yếu như Lăng tiểu thư, ngoài ra cô ấy còn phải nằm một chỗ, ít đi lại khoảng một tháng thì mới có khả năng giữ đứa nhỏ._ BÁc sĩ nói xong thì kê thuốc sau dó thì rới đi. Mà ngay lúc này ánh mắt Nam Cung Thần trở nên vui mừng không thể tả, con của hai người vẫn còn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.