Duy Vũ nghe bác sĩ Vương báo tin Ám Nguyệt đã tỉnh. Sau đó cũng tức tốc dừng mọi công việc để bay qua thăm cô, tiện báo luôn cho mấy người kia biết.
Trùng hợp thế nào lại gặp Bạch Phong và Nam Dương ở cổng bệnh viện.
Trên tay họ người thì xách hoa quả, người mang theo cháo nóng.
“Ám Nguyệt tỉnh thật rồi?”
“Ừm, Vương Khang gọi báo tôi thế.”
Vừa đi đến cửa phòng, Nam Dương là người xung phong mở cửa: “Lão…đại.”
Bạch Phong và Duy Vũ đứng sau đợi mãi vãn không thấy tên Nam Dương này vào trong liền nhíu mày rồi cùng lúc ngó đầu nhìn vào.
Cả ba hóa đá trước cửa khi bắt gặp cảnh tượng đầy ám muội.
Mặc Tiêu Dao nghe thấy tiếng động khẽ buông Ám Nguyệt ra. Nhíu mày nhìn ba tên ngơ ngoài cửa.
Ám Nguyệt cũng phát hiện có người đến, mặt cô vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn. Cô kéo chăn che kín mặt.
“A.”
Rầm…cánh cửa đóng lại.
“Lão đại, chúng tôi đều không thấy gì.”
“Tôi còn có việc phải đi xử lí, Duy Vũ cậu đem đồ vào giúp tôi. Hôm khác tôi đến thăm sau.”
“Tôi cũng có việc…”
Vừa quay đầu toan chạy thì vừa đúng lúc Phong Duật và Ngụy Lỗi tới. Thấy bọn họ hớt ha hớt hải liền hỏi.
“Các cậu đứng đây làm gì? Sao không vô?”
“Đợi hai bọn tôi rồi vào một lượt à?”
Như vớ được phao cứu mạng, Nam Dương cùng Bạch Phong liền đem túi đồ trên tay giao lại cho hai người họ rồi nói vội.
“Trụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-mac-thieu/3377599/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.