Chương trước
Chương sau
Lợi dụng lúc bọn chúng không chú ý đến mình, Ám Nguyệt quan sát xung quanh một lượt. Căn phòng này có tới ba cái camara ẩn, ngoài ra không có thiết bị nghe lén.

Ám Nguyệt gục đầu, hai tay ôm gối lén thông qua đồng hồ thông minh để định vị vị trí hiện tại của mình. Tín hiệu khá chập chờn, cô đang di chuyển về phía Nam địa phận nước Oxtrit. Cố gắng liên lạc với Bạch Phong vài lượt cũng không nhận được hồi âm trong lòng không khỏi dâng lên dự cảm chẳng lành.

Suy nghĩ đắn đo một hồi, Ám Nguyệt quyết định kết nối với Mặc Tiêu Dao. Hít một hơi thật sâu để chuẩn bị tinh thần lãnh đủ cơn thịnh nộ của anh nhưng kì lạ thay Mặc Tiêu Dao không phản hồi lại. Nỗi bất an trong lòng cô ngày một lớn dần.

“Đã xảy ra chuyện gì? Lão đại, đã xảy ra chuyện gì với anh chứ?” Dựa vào tính cách của Mặc Tiêu Dao nếu biết Ám Nguyệt hay bất cứ ai trong sáu người thân cận của anh gặp nguy hiểm thì cho dù chỉ còn nửa cái mạng anh cũng tới ứng cứu. Vụ việc vừa rồi của Nam Dương chính là minh chứng.

Là một lão đại lãnh khốc máu lạnh, đối với những sai lầm của thuộc hạ đều xử phạt một cách tàn nhẫn nhất. Nhưng hơn ai hết Ám Nguyệt hiểu người đàn ông ngoài lạnh trong nóng này làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho bọn họ.

Mặc Tiêu Dao biết anh có rất nhiều kẻ thù vì vậy cả anh và người bên cạnh anh đều luôn luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ. Sai xót đồng nghĩa với mất mạng. Xử phạt thật nặng để không được phép tái phạm.

Ám Nguyệt cũng đã từng được nghe Duy Vũ kể rằng trước khi cô đến những nguy hiểm tìm đến bọn họ còn nhiều hơn số giờ mà Mặc Tiêu Dao chợp mắt. Bởi các thế lực thù địch dùng đủ mọi thủ đoạn để cài cắm sát thủ vào tổ chức để ám sát anh. Vì vậy Mặc Tiêu Dao chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon, thậm trí có nhiều ngày anh còn không ngủ dẫn đến cơ thể suy nhược.

“Dạo gần đây tôi thấy tinh thần của lão đại tốt hơn nhiều. Ban đầu tôi khá ngạc nhiên khi thấy lão đại giữ phụ nữ bên mình giờ thì tôi đã hiểu. Cô chính là liều thuốc đối với anh ấy.” Ám Nguyệt hồi tưởng lại lời nói của Duy Vũ.

Nắm chặt hai lòng bàn tay, Ám Nguyệt cố gắng liên lạc lại với Mặc Tiêu Dao vài lần nhưng đều không được. Không chỉ riêng anh mấy người còn lại cũng không ai hồi âm.

“Lão đại, anh đã nói sẽ trở về với em. Anh chưa từng lừa em, lần này cũng nhất định không được lừa em.” Tự trấn an bản thân có lẽ do bọn họ đang trong một cuộc họp nên tạm thời không ai chú ý đến.

Cạch…máy bay đã hạ cánh, cửa được mở ra.

“Đi nhanh nên, chủ nhân đã đợi cô rất lâu rồi.”

Ám Nguyệt bị đưa đến một tòa biệt thự rộng lớn, cô lén tháo chiếc nhẫn gắn định vị ném ngoài cổng, đồng thời cho vô hiệu hóa con chíp ở đồng hồ.

Bước đến cửa chính có hai tên chặn cô lại. Bọn chúng dùng một cái máy quét từ trên xuống dưới rồi nói: “Bỏ súng và những vật sắc nhọn lại, nữ trang cũng phảo tháo hết.”

Ám Nguyệt liếc nhìn hai người họ rồi cũng làm theo. Cô tháo hết toàn bộ nữ trang bao gồm cả đồng hồ, ám khí và súng cũng phải để lại.

Đến khi máy quét không còn nhấp nháy ánh đỏ nữa, bọn chúng mới mở cửa cho cô vào.

Phía bên trong tòa biệt thự được thiết kế rất sang trọng, toàn bộ đều được dát vàng sáng lấp lánh.

Phía trên cao nhất có một người đang ngồi chiễm chệ như một bậc vua chúa, hai bên là hàng người mặc đồ đen, kẻ nào kẻ nấy đều lạnh lùng vô cảm.

Nếu hỏi Ám Nguyệt có sợ hay không, cô đương nhiên có chút run sợ nhưng cô không cho phép bản thân bộc lộ ra ngoài.

“Đợi cô đã lâu, Ám Nguyệt à không phải là Hàn Quyên mới đúng.”

Ám Nguyệt đứng mặt đối mặt, mắt đối mắt với hắn ta. Cô âm thầm đánh giá. Kẻ này có đôi mắt màu xanh dương nhạt, tuổi chừng khoảng ba mươi, nhìn qua cũng khá thuận mắt không xấu lắm.

“Tôi tên Ám Nguyệt xin đừng gọi nhầm. Tìm tôi có chuyện gì?”

“Hàn Quyên, trước mặt tôi cô không cần dùng thân phận giả. Đem hắn ra đây.”

Vài phút sau đó một người khắp người toàn là thương tích bị ném tới trước mặt Ám Nguyệt.

“Bạch Phong?” Ám Nguyệt sững người trong giây lát rồi cúi xuống đỡ anh.

“Bạch Phong, anh còn ổn không?” Lấy một lọ thuốc trong túi mở nắp cho Bạch Phong uống. Đây là thuốc cầm máu do Duy Vũ tặng cô.

“Tôi không sao.” Lau vệt máu trên khóe môi, Bạch Phong loạng choạng dựa vào người Ám Nguyệt mới có thể đứng vững.

“Xin lỗi không thể bảo vệ được cô.”

“Để bản thân ra nông nỗi này còn bảo vệ được ai.”

“Máu trên người tôi đều là máu của bọn chúng. Ỉ đông hiếp yếu, tôi đây chỉ là kiệt sức mới để bọn chúng đắc ý.”

“Được rồi, anh giữ chút hơi tàn đi.” Nghe anh nói vậy Ám Nguyệt mới phần nào vơi đi nỗi lo trong lòng.

“Nói đi anh muốn gì?”

“Không hổ là phụ nữ của Mặc Tiêu Dao khẩu khí cũng lớn lắm.”

“Nói thừa.” Ám Nguyệt cười mỉa mai.

“Chỉ cần cô nói ra bí mật của Mặc Tiêu Dao sau đó ở lại bên cạnh tôi. Tôi sẽ giữ lại mạng chó của hắn.”

Ám Nguyệt thu lại đôi mắt sắc lẹm của mình trên người Michael Edward sau đó liếc nhìn Bạch Phong sau đó lại nhìn Michael Edward.

“Anh mơ đẹp quá đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.