Lấy lí do công việc, Trần Tuấn Khang đứng dậy rời đi. Trương Đình toan cầm túi xách chạy theo nhưng lại bị Trần phu nhân giữ lại.
Anh ta lái xe đến thẳng biệt thự cũ của Hàn gia.
Cả căn biệt thự chìm trong màn đêm tĩnh lặng đến đáng sợ, có lẽ Từ quản gia đã về thăm gia đình nên đèn điện bên trong đều tắt hết chỉ còn lại bóng tối bao chùm. Trần Tuấn Khang bước từng bước chân, lòng nặng trĩu đi vào bật điện của từng gian phòng. Hàng tháng anh ta thường thuê người canh lúc Từ quản gia không có mặt đến vệ sinh quét dọn và đóng tiền điện đều đều nên căn biệt thự dù không có người ở vẫn sạch sẽ nhưng lại quá lạnh lẽo.
Từ quản gia vẫn tới lui thường xuyên nhưng gần đây gia đình ông có người đau ốm nên ít lui tới hơn.
Căn phòng được thắp sáng cuối cùng cũng là căn phòng của Hàn Quyên trước đây. Anh ta ngồi trên giường ôm lấy chăn cô đã từng đắp, ngửi hương thơm đã phai nhạt còn vương lại đôi chút.
“Hàn Quyên, anh đã gặp một cô gái rất giống em, tên là Ám Nguyệt. Giá như đấy là em thì tốt biết mấy. Nhưng cũng không sao, anh sẽ biến cô ta thành thế thân cho em, em có thích không?”
“Ba anh bắt anh cưới Trương Đình.” Trần Tuấn Khang cười như điên dại: “Cô ta mà xứng làm phu nhân của Trần gia? Cô mà xứng thay thế em sao?”
“Hàn Quyên sao em không chờ anh thêm một chút? Tại sao phải tự tử? Ba mẹ em, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-mac-thieu/3370020/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.