"Tên nhóc này bao giờ mới chịu tỉnh đây chứ?"
Hà Khải Thiên khoanh tay, khom lưng dí sát mặt nhìn người đang nằm bất động trên giường, giọng điệu vô cùng cáu kỉnh.
"Em thử hát một bài đi, biết đâu cậu ấy cảm động sẽ tỉnh lại ngay đấy!"
Thần xiên lấy một miếng táo trong dĩa mà Triệu Thái Bảo đưa tới, cắn một miếng, không nhịn được mở miệng trêu hắn.
Triệu Thái Bảo phì cười, xua tay.
"Đừng đừng đừng, có khi hát xong cậu ấy sợ quá không dám tỉnh luôn mất!"
Hà Khải Thiên đứng thẳng người lên, nhíu mày nhìn hai con người đang xem mình là trò cười kia, cuối cùng vẫn không tức giận nổi. Biết làm sao được, một người là anh nên không thể mắng, một người là cục cưng, càng không thể mắng. Thôi vậy!
Davis nhìn vẻ cáu kỉnh không có chỗ trút của hắn mà buồn cười, nhưng dĩ nhiên là chỉ lén lút mà cười thôi, nếu bây giờ mà cười ra tiếng thì ông sẽ thành chỗ trút giận cho tên nhóc này mất. Tên nhóc khó ưa này chỉ có hai ngoại lệ bên kia thôi, người làm cậu như ông cũng chẳng có nổi vinh hạnh đó.
Triệu Thái Bảo cười xong lại dỗ, xiên một miếng táo chạy sang đút cho hắn, miệng liên tục nhận sai.
Hà Khải Thiên nhìn cậu tỏ ra đáng yêu nũng nịu với mình, tức giận cũng không phải là thật nên đã sớm bị cậu đánh tan tác, cong khoé môi ôm eo nhỏ, để cậu đút cho mình.
Thần nhăn nhó lè lưỡi. "Này này, anh không có nhu cầu ăn cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-lao-dai/3359228/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.