Hà Khải Thiên, khép lại cánh cửa phía sau lưng, lập tức kết nối điện thoại.
"Tôi muốn bà Hạ trong hôm nay không quay lại phòng bệnh."
Thuộc hạ bên kia nhận câu mệnh lệnh dài nhất từ trước đến giờ, run run đáp ứng. "Đã biết."
Sau một lúc, bà Hạ đang nói chuyện với mấy người ở trước xe trái cây thì có điện thoại gọi tới, trong điện thoại là giọng đầy gấp gáp của chồng bà.
"Vợ ơi, bà mau về nhà xem, hàng xóm gọi điện cho tôi nói hình như ống nước nhà mình vừa vỡ hay sao ấy, nước tràn khắp nơi rồi!!!"
Bà Hạ nghe xong không khỏi giật mình, thế là vội vội vàng vàng gọi xe taxi trở về nhà.
Triệu Thái Bảo im lặng nhìn cảnh vật ngoài ô cửa sổ, không nhịn được run rẩy co gối vòng tay ôm lấy, dựa vào đầu gối, cậu thở dài. "Mình vậy mà lại nhớ người mình vừa đuổi đi mất rồi."
Cửa ngay lúc đó bật mở, Triệu Thái Bảo tròn mắt ngạc nhiên nhìn qua, Hà Khải Thiên hiếm khi mất tự nhiên cứng nhắc đi đến bên giường, miệng cứ mở ra rồi lại đóng lại.
Triệu Thái Bảo ngẩng đầu nhìn hắn, cậu có cảm giác như đang mơ vậy, dù bây giờ là ban ngày.
Rồi ngay lúc cậu còn không biết được đây là mơ hay thật, bản thân đã rơi vào cái ôm mát lạnh. Bên tai truyền đến giọng nói mát lạnh khàn khàn, biểu thị sự căng thẳng của người nói.
"Triệu Thái Bảo, anh thích em."
Cảm thấy người trong ngực khẽ run sau câu nói của hắn, Hà Khải Thiên càng tăng thêm lực ôm, nhưng cũng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-lao-dai/1775784/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.