Nhiển Di vẫn ngẩn người ngồi đó, đôi mắt xa xăm nhìn cái xích đu mà cô và Hoàn Trắc từng ngồi. Bỗng nhiên hình ảnh Hoàn Trắc xuất hiện trước mặt cô, sau đó từ từ lui về phía sau. An Nhiển Di mở to đôi mắt, vươn tay ra cố gắng nắm lấy hình ảnh đó nhưng càng vươn hình ảnh đó lại càng lùi xa. Cô vẫn nhìn theo hình ảnh đó, tay điều khiển cái xe lăn đến gần.
“Anh Trắc,làm ơn đừng đi, đợi em với.” Nhiển Di vừa điều khiển xe vừa nói lớn.
Vì điều khiển quá nhanh và cô không để ý, bánh xe bị vướng vào cục đá làm xe cô ngà xuống. An Nhiển di theo đà của xe cũng ngã xuống đất, cô cố gắng ngồi dậy, ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm hình ảnh kia nhưng nó đã biến mất. Đám nhóc đang chơi gần đó thấy cô ngã, liền chạy ùa đến chỗ cô hỏi thăm.
“Chị gái, chị không sao chứ?”
“Chị ngồi dậy được không? Để tớ chạy đi kêu người.”
Một đứa bé trong đám chạy ra, bé đang định mở cửa ra thì cả người bị đập vào chân của ai đó. Bé mếu máo xoa xoa cái mũi đáng thương rồi ngước khuôn mặt mình lên để xem là ai.
“A là anh hai của Thần với Tuệ nè.” Bé ngạc nhiên la lớn, đám nhóc cũng quay đầu qua nhìn người đứng ở cửa.
Bách Bạch Hàn không nói gì, trực tiếp chen qua đám nhóc kia. Phát hiện người đang nằm trên mặt đất là cô liền có phần hốt hoảng và lo lắng. Anh dựng lại cái xe của cô, sau đó từ từ bế cô lên.
“Đừng chạm vào tôi!” An Nhiển Di giẫy dụa, hai tay dùng sức đánh vào lồng ngực của Bách Bách Hàn.
“Tôi ghét anh, tôi ghét anh. Tại sao lại đuổi anh ấy? Tại sao lại tìm mọi cách không cho tôi gặp anh ấy chứ? Tại sao hả?”
“Em náo đủ chưa? Em còn nói lời nào nữa anh liền bỏ mặc em ở đây đấy.” Bách Bạch Hàn không chịu đựng nữa, anh hét lên một tiếng thật lớn.
“Anh bỏ đi, tôi cầu còn không được đầy này. Anh là tên đáng chết, tên xấu xa.”
Anh không nói gì, chỉ yên lặng đặt cô ngồi lại xe lăn. Sau đó đẩy xe cô đi vào trong, mặc kệ An Nhiển Di ngồi trên xe vừa la vừa giẫy dụa.
......
Phương Mãn Duyệt và Lữ Mạp Dạ đang trò chuyện cùng nhau, thấy con gái của mình và con rể đang đi tới liền đi đến.
“Hai đứa đây rồi, xảy ra chuyện gì sao? Sao con lại thành ra như vậy thế Di Di?” Phương Mãn Duyệt nhìn những vết đất dính đầy trên váy của con gái, khuôn mặt cũng nhem nhuốt thắc mắc hỏi.
“Cô ấy không cẩn thận nên bị ngã ạ.” Thấy cô không có ý định trả lời, Bách Bạch Hàn liền trả lời hộ cô.
“Sao lại bất cản như thế? Con đang bị thương đấy, đừng để bị ngã chứ. Để mẹ chồng dẫn con về phòng thay bộ khác.” Lữ Mạp Dạ hiền lành nói sau đó thay vị trí đẩqy xe là mình, bà cùng Phương Mãn Duyệt đẩy xe đi về phòng.
Sau khi thay một bộ váy mới và trang điểm lại cho Nhiển Di, ba người đi ra đại sảnh liền thấy tất cả mọi người đã ngồi tập trung ở trước sân khấu. Bách Quang Mặc đứng trên bục giới thiệu về mình và lý do của bữa tiệc rồi ông công khai chuyện hôn sự của con trai mình, đứng bên cạnh còn có Bách Bạch Hàn, An Cử Tôn và An Dạt Y, sau khi kết thúc trình bày của mình, một tràn pháo tay vỗ rầm rầm ở phía dưới. Sau đó An Cử Tôn nhận micro từ Bách Quang Mặc, khuôn mặt ông trầm lặng nhìn An Nhiển Di đang ngồi trên xe lăn.
“Hôm nay ngoại trừ tổ chức bữa tiệc sinh nhật con gái của tôi, tôi còn có một thông báo.”
Cả đại sảnh bỗng chốc yên lặng, chờ đại thông báo của ông.
“Tôi xin được hủy hôn sự của con gái tôi.” Ông thẳng thắng nói.
Bách Bạch Hàn nghe xong liền nhíu mày, đôi mắt liền tìm kiếm An Nhiển Di. Bách Quang Mặc ngạc nhiên, định đi đến để hỏi lý do thì An Cử Tôn đã cúi người xuống trước mặt ông.
“Tôi xin lỗi anh, nhưn tôi nghĩ hôn nhân là chuyện cả đời của một con người, tôi không muốn tiếp tục ép buộc con gái của mình nữa.”
Bách Quang Mặc im lặng một hồi rồi dần nở nụ cười nhẹ. “Tôi hiểu rồi, bản thân là một người ba, chúng ta nên để con mình chọn hanh phúc của chính nó. Tôi không trách anh và con bé. Dù sao cũng bạn làm ăn và từng là àng xóm với nhau, tôi tôn trọng quyết định của anh.” Nói xong, ông liền đỡ An Cử Tôn lên, hai người bắt tay với nhau, phía dưới lại thêm một tràng vỗ tay lớn.
Bách Bạch Hàn đã sớm biến mất trên sân khấu, An Dạt Y cũng không quan tâm đến cậu ta, anh bước xuống sân khấu, bắt đầu nhập tiệc với mọi người.
“Chị nghĩ quyết định có đúng không?” Lữ Mạp Dạ hơi lo lắng hỏi Phương Mãn Duyệt. Bà biết tính con trai của mình, nó sẽ không dễ dàng chấp nhận việc này đâu.
“Tôi cũng không biết.” Phương Mãn Duyệt cũng không khác gì Lữ Mạp Dạ, vô cùng lo lắng.
Mà Nhiển Di sau khi nghe về việc hủy hôn của mình, tâm trạng liền có chút vui mừng, nếu như đã hủy hôn rồi hắn ta sẽ không thể xen vào chuyện của cô, sẽ không thể nào cấm cản cô đi tìm Hoàn Trắc, như vậy thì cô có thể an tâm đi tìm Hoàn Trắc rồi.
“Hàn.” Lữ Mạp Dạ thấy con trai từ xa đi đến liền kêu lớn. Làm An Nhiển Di trong khi suy nghĩ liền trở về.
Bách Bạch Hàn cúi đầu chào mẹ mình và mẹ vợ rồi tự động đẩy xe của An Nhiển Di đi.
“Hàn, con đừng làm gì con bé đấy...?” Lữ Mạp Dạ lo lắng khuyên nhủ.
“Con biết mình đang làm gì.” Anh trả lời mẹ mình rồi tiếp tục đẩy xe cô đi qua đám người.
.....
Tâm sự của t/g: Ta đang băn khoăn không biết cho chị Di nhà mình lớn lên nên làm nghề gì:v, cmt góp ý kiến nha:))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]