Trước đó có người che mất Tô Thiển nên bọn chúng vẫn chưa chú ý đến cô. 
Nhưng bây giờ mọi người đều đi hết rồi, tầm mắt của hai đứa nhỏ đó liền kia rơi hẳn xuống người Tô Thiển, người duy nhất còn ở trong hội trường phỏng vấn. 
Cũng không biết tại sao, đứa bé gái đó vốn dĩ còn đang vô cùng cáu kỉnh, đột nhiên trở nên bình tĩnh hơn khi bắt gặp ánh mắt mềm mại như nước của Tô Thiển. 
"Tại sao cô vẫn còn ở đây?” 
Cô bé lại một lần nữa mở miệng, khẩu khí tuy có chút không khách khí nhưng cũng không còn hung bạo, ngang ngược như lúc đầu nữa. 
Tô Thiển không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô bé, dường như cô còn có chút sững sờ. 
Chính bản thân cô cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng lần đầu tiên khi gặp hai đưa nhỏ này, có một sự gần gũi không thể giải thích được sinh ra từ tận đáy lòng của cô, thậm chí còn ma xui quỷ khiến cô sinh ra cảm giác không nỡ rời xa hai đứa nhỏ này? 
Cô thư ký trước đó đi cùng đám Tô Thiển vào hội trường khẽ nhíu mày, đi về phía Tô Thiển chuẩn bị đưa cô ra ngoài, cô thư ký dường như có thể tưởng tượng ra cảnh cô bé vì sự không biết điều của Tô Thiển mà nổi trận lôi đình đem tác phẩm điêu khắc cuối cùng ở trên bàn đập xuống đất. 
Thế nhưng không đợi cô ta bước đến bên cạnh Tô Thiển. 
Tô Thiển đã nhấc bước chân đi đến gần đứa bé gái, cúi thấp người xuống để ngang tầm với cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-co-doi-tu-tong-sung-vo-vo-do/215740/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.