"Hừ!”
- Trương Phán Yến trợn trắng mắt tỏ vẻ khinh thường nói: "Chuyện tới nước này rồi cô còn tỏ vẻ thanh cao cái rắm gì?
Cái loại chuyện đó có thể làm được một lần thì sẽ có lần hai thôi.
Tóm lại tôi nói với cô này, nếu cô không chu cấp đầy đủ cho Diệu Diệu học đại học thì cô đừng trách sao tôi trở mặt vô tình với cô.
Tôi thì lúc nào cũng có thể dắt Diệu Diệu đi tái hôn với người đàn ông khác, nhưng mà ba cô thì không chỉ tuyệt hậu mất đi con trai mà còn không có ai chăm sóc cho ông ấy nữa.
Tiền có chịu lấy ra hay không cô tự cân nhắc mà làm đi!”
"Không phải tôi có tiền không lấy ra, mà là...”
Tô Thiển vừa nói xong mấy chữ liền thấy Trương Phán Yến xoay người đi về phía phòng ngủ, đóng sầm cửa lại, phát ra một tiêng “loảng xoảng” rất lớn, trực tiếp ngắt lời lời Tô Thiển.
Tô Thiển đành bất lực thở dài, lê tấm thân mệt mỏi đi về phòng mình.
5 trăm vạn lúc đó cũng chỉ vừa đủ để cô trả hết khoản nợ của công ty và chi phí phẫu thuật cho Tô Chính Dương, sau đó Tô Chính Dương lại bị liệt nửa người nên vẫn luôn nằm trên giường cho tới giờ.
Trương Phán Yến ở nhà chăm sóc Tô Chính Dương toàn thời gian, em trai Tô Diệu thì đang học cấp 2, Tô Thiển vốn dĩ thi đại học xong sẽ đi ra nước ngoài, chỉ đành phải từ bỏ việc học của mình, buổi sáng buổi tối làm hai công việc để kiếm tiền duy trì phí sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-co-doi-tu-tong-sung-vo-vo-do/215738/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.