Những vì sao dày đặc bên
ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời
sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ.
Diệp Băng đứng bên cửa sổ,
trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài.
“Diệp tiểu thư, cô ở
trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu
dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?”
Lăng Tranh chính là luôn
dịu dàng như vậy!
“Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp
Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể
nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi.
Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới
tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.”
Đỡ á? Vết thương của cô rất
nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được.
“Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh
sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một
quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút
nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu chứ?”
“Có đội cảnh vệ tốt như vậy,
tôi thật sự không nỡ bị thương.”
Sự hài hước của anh ta
khiến cô khẽ nở nụ cười lễ phép. Vẻ mặt lộ ra nét hài lòng.
Người do cô huấn luyện,
nhất định làm việc tốt.
“Cảm ơn ngài.” Cô gật đầu.
Giọng nói dịu dàng lại lần nữa vang lên. “Chúng ta nên quay lại bữa tiệc thôi.”
Bữa tiệc thật sự rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-chay-khong-thoat-dau/2720256/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.