Ngày hôm sau, trong suốt bữa sáng. An Tử Yến cứ lẳng lặng mà ăn lấy phần thức ăn của mình, anh không đoái hoài gì đến đứa em đang ngồi phía đối diện. Đinh Đinh mấy lần định mở lời trước nhưng rồi lại thôi.
An quản gia cũng nhận thấy điều đó, xem ra lần này không phải là cơn giông tố sấm chớp nữa, mà là một cuộc chiến âm thầm lặng lẽ..
- Bắt đầu từ hôm nay em cứ đến trường và về nhà bằng Taxi nhé, như vậy cho chủ động và tự do hơn – An Tử Yến không ngẩng lên lạnh lùng nói, rồi anh vội buông đũa. Anh bước nhanh lên lầu mà không cần biết đứa em trai của mình sẽ cảm thấy như thế nào khi nghe những điều đó.
Bất chợt, cậu thấy lòng mình nặng chịch như đeo đá, Đinh Đinh cũng không thể nào nuốt nổi nữa.Cảm thấy mọi thứ đều rất đỗi khó chịu, tại sao lại là cảm giác này chứ. Giống như cậu đang bị bỏ rơi bởi người anh trai mình thương yêu nhất..
Cậu tiu nghỉu bước từng bước chậm chạp lên cầu thang. Khi cậu vừa vào phòng thì cũng là lúc An Tử Yến cũng đã thay xong quần áo, nhìn thấy Đinh Đinh anh thậm chí cũng không liếc nhìn cậu một cái mà vội vã quay đi.
Đinh Đinh định cất tiếng gọi anh hai lại, nhưng rồi lại thôi..
Hôm nay, cậu mang một tâm trạng cực kỳ nặng nề đi học...
Khi cậu vừa thay quần áo xong và xuống cầu thang thì anh hai đã đi tự lúc nào. Cậu cảm thấy không thể nào thích ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-bao-boi-cua-anh-hai/2005752/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.