Sinh ra và lớn lên và sống cùng một mái nhà với người cha tàn ác, không ít lần chứng kiến cảnh tượng mẹ bị đánh đập, thậm chí cả bản thân mình và đứa em trai bé bỏng của mình cũng không tránh khỏi sự hành hạ của người cha tàn ác đó.
Từ khi ý thức được mọi chuyện, đã không ít lần cậu nhóc An Tử Yến đều hỏi mẹ rằng, tại sao sống với một người tàn ác như vậy mà không li dị quách với ông ta đi. Hoặc cùng lắm là trốn đi.. Thế nhưng, cứ mỗi lần cậu hỏi vậy, mẹ không trả lời, chỉ ôm lấy cậu rồi khóc rất nhiều. Khiến cậu chẳng dám nhắc đến nữa.. Sau này, đứa em trai bé bỏng của cậu cũng không ít lần hỏi cậu như thế, nhưng cậu cũng không biết lý do là gì, chỉ biết an ủi và nói quanh co để làm an lòng đứa em nhỏ..
Cậu chỉ cố gắng sống thật kiên cường để bảo vệ đứa em và dù có bị hành hạ đến đâu cũng không được bỏ trốn, phải cố gắng chịu đựng..Và cứ như thế, năm tháng dần trôi qua..
Cho đến năm An Tử Yến tròn mười bảy tuổi, ngày cậu đang chuẩn bị hồ sơ để thi vào “Học viện hí kịch Thượng Hải” khoa đạo diễn nơi sẽ soi sáng ước mơ mà cậu đã ấp ủ từ khi còn nhỏ, thì bỗng An quản gia, người giúp việc lâu năm của gia đình mẹ cậu đã gọi cậu đến. Và đưa cho cậu một chiếc phong bì đã khá cũ kỹ..Trước lúc đưa, An quản gia còn khóc rất nhiều và không ngừng xin lỗi cậu..Cậu vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-bao-boi-cua-anh-hai/2005699/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.