Lam Thảo ngủ không biết qua bao lâu thì cô bị đánh thức bởi tiếng ồn ào xung quanh mình. Cô chậm rãi mở mắt thì thấy Kỳ Anh và Thảo Nhi đang ngồi ở sàn nhà chơi đùa, còn Dạ Minh Nam ung dung ngồi trên sofa cầm ipad để xử lý công việc.
''Mẹ...mẹ bế.'' Thảo Nhi thấy cô đã thức thì bước chân ụt ịt chậm chạp tiến về phía cô mà đòi bế.
Dạ Minh Nam đang chăm chú nhìn ipad thì nghe tiếng Thảo Nhi đòi bế, anh ngước lên nhìn thì thấy Lam Thảo đã bế con bé trên tay. Kỳ Anh cũng từ từ bước tới chỗ cô mà tranh được bế.
''Để ba bế con nha, mẹ bế em gái con rồi.'' Dạ Minh Nam bước đến bế Kỳ Anh lên rồi ngồi cạnh Lam Thảo.
''Em ngủ có ngon không, chắc tại hai đứa bé ồn quá nên đánh thức em phải không? Em có đói không anh lấy gì cho em ăn nha?'' Dạ Minh Nam ôn nhu hỏi cô.
''Tại sao anh lại ở đây? Rin đâu rồi?'' Lam Thảo không trả lời anh mà hỏi sang chuyện khác.
Dạ Minh Nam cố kìm chế cảm xúc 'cô ấy đang bệnh phải nhịn, phải nhịn, phải kiên nhẫn với cô ấy'.
''Anh có tí việc nên nhờ Rin ra ngoài xử lý rồi, chắc đến khuya cậu ấy mới trở về. Em đói rồi phải không, chúng ta xuống lầu ăn tối nhé.''
Lam Thảo gật đầu rồi cùng Dạ Minh Nam bế hai đứa bé xuống lầu ăn tối. Dạ Minh Nam muốn chăm cho cô ăn giống ngày xưa nhưng cô từ chối.
Cô nghĩ trong lòng mình, lúc xưa khi cô chưa bị mất trí nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-anh-yeu-em/1735057/chuong-45.html