Mấy ngày sau, Vương Phong Thần miễn cưỡng có thể tự đi lại được trên chính đôi chân của mình rồi. Anh phấn khởi lập tức định lái xe tới nhà cô gặp cô nhưng tài xế riêng của anh liền nhìn thấy và ngăn cản:
- "Thiếu gia! Cậu muốn đi đâu để tôi đưa cậu đi. Cậu chỉ mới phục hồi thôi, cậu không nên lái xe đâu."
- "Đưa tôi tới Châu gia."
Anh không từ chối mà liền đồng ý để tài xế riêng đưa mình đi.
Chiếc xe đậu ở trước cửa nhà cô, anh một mình bước từ trong xe ra, tiến lại gần cánh cổng nhấn chuông nhưng một hồi lâu vẫn không thấy ai ra mở cửa.
Cùng lúc ấy ở trong nhà cô, ba cô nhìn qua camera giám sát và đã biết là anh đang đứng nhấn chuông nhưng ông lại ra lệnh cho người gác cổng không được ra mở.
- "Cứ kệ nó! Nó đợi chán nó sẽ ắt tự về thôi."
Ông lạnh lùng ra lệnh cho người gác cổng.
Vương Phong Thần đứng đợi rất lâu trước cổng nhà cô nhưng không thấy ai ra mở cổng, đôi chân yếu ớt bắt đầu thấy mỏi và đứng hơi loạng choạng. Tài xế riêng của anh nhìn thấy vậy liền chạy ra đỡ anh rồi nói:
- "Thiếu gia! Cậu đã đứng lâu như vậy mà không có ai ra mở cửa. Tôi nghĩ là cậu nên về nghỉ ngơi đi, hôm khác chúng ta lại tới."
Tài xế vừa nói vừa dìu anh lên xe rồi cho xe chạy đi.
- "Bác Bác, vì lí do gì mà Tĩnh Anh lại không ở bên cạnh khi tôi hôn mê vậy? Tại sao ba mẹ tôi đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-anh-xin-loi/1736170/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.