Written By Terryblackfox
Hoắc Dương Thần chăm chút hôn cô. Nụ hôn kéo dài triền miên không dứt. Bờ môi nóng ẩm khẽ giao thoa, nhẹ nhàng mà phối hợp.
Lưỡi đỏ ẩm nóng của anh thuần thục khuấy đảo bên trong khoang miệng cô. Mạnh mẽ hút lấy những mật ngọt của riêng cô.
Cho đến khi Dạ Anh sắp không còn dưỡng khí để thở, Hoắc Dương Thần mới chậm rãi buông cô ra. Cả hai mặt đối mặt, khuôn mặt xinh đẹp đối diện khuôn mặt xuất chúng. Trong bóng đêm, ánh mắt Hoắc Dương Thần nóng rực nhìn cô. Tựa như một khắc tới sẽ thiêu đốt cô cháy bỏng.
Chỉ có trời mới biết, giờ phút này. Khi gần cô đến như vậy nhưng trong lòng anh lại rõ hơn ai hết muốn cô nhiều đến thế nào.
Rõ hơn ai hết yêu cô nhiều đến bao nhiêu. Hận không thể đem cô hoà hợp lại làm một.
"Muốn anh giúp em chuyện gì?"
Chợt giọng nói trầm khàn của anh vang lên. Anh bình thản nhìn cô.
Quả thật, Hoắc Dương Thần cho dù suy nghĩ mãi vẫn chỉ thấy khả năng này là duy nhất.
Dù không biết rõ là vậy, nhưng dù thế nào đi chăng nữa..
Rất tốt!
Biết khó đến tìm anh cơ đấy!
Không khí trong xe bắt đầu có chút ngột ngạt.
Dạ Anh thoáng cái bất ngờ nhưng cũng từ từ bình tĩnh lại.
Cô nhìn sâu vào ánh mắt anh như muốn nhìn thấu được tâm tư của anh. Nhưng ánh mắt đó thực sự quá tĩnh lặng. Cho dù có nhìn đến bao nhiêu lần cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-anh-nho-em-h/427119/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.