Written by Terryblackfox
Bên ngoài trời lúc này cũng đã không còn nắng. Mặt trời cũng bắt đầu ngả mình để nhường lại ngôi vị sáng chói.
Trên con đường cao tốc. Hai thân ảnh một cao lớn, một mảnh mai đang chạy dọc theo con đường dài tít tắp.
Chạy được một đoạn khá dài, Dạ Anh lúc này mới lên tiếng hỏi.
"Quên mất. Hoắc Dương Thần, cậu không đi học sao?"
"Không."
Hoắc Dương Thần nhàn nhạt đáp lại.
"Cậu cúp học?"
"Chuyện lạ sao?"
"Không phải lạ mà là cực kì hiếm đó cậu biết không!!"
Đang yên tự dưng Dạ Anh như hét lên vào tai Hoắc Dương Thần làm anh suýt nữa chao đảo tay lái.
"Làm gì mà hét lên vậy?"
"A ha ha ha . . . đừng nói là cậu nghỉ học để đến thăm tôi đấy nhé."
"Cậu nghĩ sao?"
"...."
Phụt !
"A ha ha ha . . ."
"Cậu cười gì chứ?"
"Thật sự là còn có người ảo tưởng như cậu sao? Nên nhớ em gái tớ vì cậu mà bị thương nên còn trong đó. Tớ đến là để xem con nhóc đó như thế nào thôi."
Khỏi phải nói, sắc mặt Dạ Anh ngày càng trùng xuống. Trên trán cơ hồ còn xuất hiện vài vạch hắc tuyến.
Tên đáng ghét!
Trong khi Dạ Anh đang đen mặt thì ai kia tinh thần lại rất vui sướng. Nụ cười trên môi cơ hồ vươn mãi không dứt. Rất sảng khoái mà dẫn cô đi đến một nơi.
"Đây là . . ."
Dừng trước một nhà hàng không sang trọng cũng chẳng quá tầm thường. Chỉ có những người khách thì luôn là những người mặc vest lịch sự cùng những người phụ nữ váy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-anh-nho-em-h/427097/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.